Bình An chau nhẹ đôi mày thanh tú lại. Lúc nhìn thấy Ôn Triệu Dung cô vui mừng thật sự. Người đàn ông này, cho dù kiếp trước hay kiếp này, đều giúp đỡ cô rất nhiều. Cô xem anh là tri kỷ có thể toàn tâm tín nhiệm bởi biết anh lòng ngay dạ thẳng. Khi thấy anh bị cuốn vào vòng xoáy khó khăn của gia tộc, không thể không đám cưới vì lợi ích, kỳ thực thì trong lòng cô cũng khổ sở một chút.
Cô lại càng không ngờ, người mà Ôn gia chọn đầu tiên… lại là Bạch Hàm.
Chẳng qua cô nhớ rõ, Ôn Triệu Dung cuối cùng không phải cưới Bạch Hàm, mà là con gái Bí thư Thị ủy Thành phố G.
Vừa mới trở lại chỗ ngồi của mình, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã dồn dập hỏi, “Sao lại thế này? Mới vừa rồi phải là Bạch Hàm không, cô ấy làm sao có thể cùng ăn cơm với Ôn Triệu Dung vậy? A, còn có cha mẹ bọn họ nữa, nhìn giống xem mắt lắm nha.”
Tống Tiếu Tiếu vừa thốt ra lời này, những người khác cũng đều sửng sốt, căn bản chính là xem mắt rồi còn gì. Kỷ Túy Ý cười nhạo một tiếng, “Thời buổi này mà còn lưu hành xem mắt, chẳng qua, Bạch Hàm có thể cùng Ôn học trưởng bị đẩy vào chung một chỗ cũng thật là ngạc nhiên.”
“Nhà Bạch Hàm rốt cuộc làm gì vậy?” Vi Úy Úy hỏi.
Lâm Tĩnh bình thường thân thiết nhất với Bạch Hàm nên mọi người đều quăng tầm mắt lên cô, cô lắc lắc đầu, “Em cũng không biết à nha, cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện nhà cậu ấy với em.”
Kỷ Túy Ý cau mày, “Bạch Hàm làm cho mình thần bí như vậy để làm gì?” Trong quan niệm của cô, đối đãi với bạn bè nhất định phải chân thành, cô xem Bạch Hàm là bạn, nhưng bây giờ biết Bạch Hàm giấu giếm gì đó với các cô, trong lòng có chút khó chịu.
Khâu Thiếu Triết lơ đễnh, “Có thể đám hỏi với Ôn gia nhất định gia thế không tệ, nói không chừng là không muốn các cô ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ với cô ấy đấy.”
Bình An trừng mắt liếc anh một cái, “Nói nhăng nói cuội gì đó, Bạch Hàm không phải là người như vậy.”
“Cô ấy dù thân kiều thịt quý đến mấy cũng không lợi hại bằng thân thế của Bình An, chúng ta có muốn ‘bắt quàng làm họ’ cũng không cần bắt quàng cô ấy.” Kỷ Túy Ý tức giận nói.
“Được rồi, được rồi, đợi ngày mai khi gặp Bạch Hàm chúng ta hỏi lại cô ấy cho rõ ràng, giờ có đoán thế nào cũng vô ích.” Giọng Bình An có chút nặng nề, cô vẫn đang lo lắng cho Ôn Triệu Dung.
Khâu Thiếu Triết gọi phục vụ tới tính tiền. Bình An vốn đã muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sao lại chịu để anh trả tiền cho được, nên lúc phục vụ vừa tới cô đã đẩy thẻ tín dụng của mình ra.
“Đã nói là anh mời khách mà.” Khâu Thiếu Triết muốn bắt cô thu hồi thẻ tín dụng lại, anh chưa bao giờ để nữ sinh trả tiền cả.
Bình An giữ chặt tay anh, “Thôi mà, lần này tôi mời anh, lần sau anh lại mời chúng tôi, anh giúp tôi, không phải vẫn nói muốn tôi mời anh một bữa sao?”
Khâu Thiếu Triết nghe cô nói vậy lập tức nở nụ cười, “Nghe lời em vậy.” Tinh mắt nhìn thấy trong ví Bình An có một tấm card màu bạc rất đặc biệt, anh kinh ngạc hỏi, “Thẻ VIP bạch kim ở Forest à?”
Forest thì không ai không biết. Khâu Thiếu Triết kinh hô như vậy hấp dẫn ánh mắt của mọi người đổ sang bên này, ánh mắt nhìn Bình An khác trước nhiều.
Bình An rút tấm thẻ kia ra, cô cũng quên là Nghiêm Túc đã cho cô thẻ bạch kim, “Sao vậy?”
“Tiết mục tiếp theo là đi Forest chứ sao.” Khâu Thiếu Triết hưng phấn nói, đáy mắt tràn đầy chờ mong. Anh rất muốn đi ngó xem quán bar cao cấp nhất xã hội thượng lưu tóm lại là cái dạng gì, nhưng bởi vì Forest theo quy chế hội viên, người không có thẻ hội viên không cho vào, bất kể là thân phận gì.
“Cái Forest truyền thuyết kia đó hả?” Kỷ Túy Ý đã quăng thắc mắc về Bạch Hàm ra sau ót cái một. Lời đồn đại về Forest rất nhiều, các cô cũng chỉ nghe nói nọ kia nhưng chưa từng thấy tận mắt, trong lòng dĩ nhiên thật tò mò.
Tống Tiếu Tiếu nói, “Nghe nói nơi này khác với những quán bar nơi khác, cũng không biết là khác thế nào…”
“Khác gì được chứ, đi quán bar chính là để thả lỏng mình, tìm em út, chơi vài viên thuốc, high một chút, chẳng lẽ Forest là thiên đường nên không có những thứ này sao?” Thiệu Đạt Văn xem thường, anh là người thường xuyên ngâm mình trong những quán bar, đối với anh mà nói, chỗ nào mà chả giống nhau.
“Trong quán bar bình thường cậu có thể quang minh chính đại hả? Forest thì khác đó, chưa bao giờ bị cảnh sát kiểm tra cả.” Khâu Thiếu Triết gõ đầu Thiệu Đạt Văn, “Tóc cụt kiến thức nông mà cũng đòi khoác lác.”
Thiệu Đạt Văn gãi gãi cái trán, không tiếp tục phát biểu ý kiến nữa.
Thật ra Bình An chẳng muốn đi Forest tí nào, nếu quán bar này giống như Thiệu Đạt Văn mô tả… Phức tạp thô tục như vậy, cô không muốn tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Túc không phải là người sẽ mở loại quán bar thế này.
Có lẽ là tiềm thức không muốn nhìn thấy tình cảnh Nghiêm Túc đang ôm một người phụ nữ khác chăng.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt mong đợi của Khâu Thiếu Triết và các bạn, cô lại vô phương cự tuyệt, trong lòng đành âm thầm thở dài, “Vậy đi thôi.” Nếu cô thật sự thấy Nghiêm Túc như vậy… sẽ lập tức hoàn toàn hết hy vọng, sẽ không còn ý niệm gì trong đầu nữa.
Sau khi rời khỏi Maison Branche, Bình An gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, đáng tiếc lại không cách nào liên lạc được, lại gọi cho Bạch Hàm, điện thoại rất nhanh được bắt máy.
“Học tỷ, em...” Bạch Hàm do do dự dự mở miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Giọng Bình An mềm nhẹ, cũng không có tức giận, “Bạch Hàm, sau khi em rời đi còn gặp Ôn Triệu Dung không?”
Bạch Hàm nhẹ giọng trả lời, “Không có, học tỷ, trước đó em không biết là sẽ ăn cơm cùng Ôn học trưởng.” Cô biết quan hệ giữa Ôn Triệu Dung và Bình An khá tốt, chỉ không ngờ là Ôn Triệu Dung thích Bình An.
Suốt tối nay, lúc Ôn Triệu Dung đối mặt với cô thì mặt vẫn không có một chút thay đổi nào, đáy mắt hiện vẻ nhẫn nại, chỉ có lúc anh nhìn thấy Bình An thì trong nháy mắt thay bằng một nụ cười dịu dàng, lập tức làm cô thất thần.
Bình An nghe được Bạch Hàm gấp gáp giải thích, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chị biết, được rồi, chúng ta về trường rồi hãy nói.”
Bạch Hàm dạ một tiếng, ngắt điện thoại.
Ôn Triệu Dung rốt cuộc đi nơi nào thế? Bình An vừa lái xe vừa lo lắng nghĩ. Ngồi vị trí kế bên người lái, Kỷ Túy Ý thấy cô như vậy, nói, “Nếu lo lắng cho Ôn học trưởng, hay là giờ đi tìm anh ấy thì tốt hơn.”
“Căn bản chẳng biết anh ấy đang ở đâu, làm sao tìm được?” Bình An lắc lắc đầu, chắc lúc này Ôn Triệu Dung không muốn nhìn thấy cô.
“Vậy Bạch Hàm nói thế nào?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.
Bình An quẹo xe qua khúc quanh, đi theo phía sau xe Khâu Thiếu Triết vẫn đang đi phía trước, ngoài miệng đáp trả, “Cô ấy cũng không biết là hôm nay cùng Ôn Triệu Dung ăn cơm, có lẽ đây là ý tứ của cha mẹ hai bên. Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến chúng ta, mỗi người đều có riêng tư của mình không muốn cho người khác biết. Bạch Hàm không muốn nói tình huống gia đình cho chúng ta có lẽ là có nỗi khổ tâm riêng.”
“Đúng vậy, vả lại chúng ta cũng chưa từng hỏi tình huống gia đình cô ấy.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Vi Úy Úy nói, “Ôn học trưởng đột nhiên bỏ đi, có phải là không thích Bạch Hàm không?”
Kỷ Túy Ý liếc Bình An một cái, “Chắc tại trong lòng Ôn học trưởng đã có đối tượng rồi.”
“Đến rồi.” Bình An không chú ý tới ánh mắt mang hàm ý đặc biệt của Kỷ Túy Ý, dừng xe cạnh đường.
Tạm thời để vấn đề về Ôn Triệu Dung ra sau đầu, Bình An lại gọi tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không cách nào liên lạc được, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Tớ mới vừa thấy Ca Vương Đài Loan đi vào thang máy Forest kìa, chậc chậc, quả nhiên là không giống nơi bình thường nha.” Giọng Khâu Thiếu Triết có chút hưng phấn không đè nén được.
“Chúng ta cũng đi vào đi.” Thiệu Đạt Văn, Vi Úy Úy lôi kéo ống tay áo Bình An, bọn họ ai cũng rất tò mò.
Bình An cười nhìn các bạn, lấy ra thẻ VIP đi tới thang máy chuyên dụng của Forest. Trước thang máy có hai thanh niên mặc áo sơ mi trắng vest đen, dáng vẻ hết sức sạch sẽ oai vệ đang kiểm tra người đến có thẻ hội viên Forest hay không.
“Tiểu thư, nơi này của chúng tôi không tiếp đãi khách không phải là hội viên.” Một người trong đó rất khách sáo ngăn cản bọn Bình An.
Nhìn mấy cô cậu thanh niên này mặt lạ hoắc, chắc là nghe nói Forest nổi danh nên tính đục nước béo cò đi vào chứ gì, sao không hỏi thăm một chút, Forest bộ dễ đi vào lắm đấy à. Bọn họ đứng đây chỉ là cửa thứ nhất, coi như có trà trộn vào được cũng không nhất thiết là có thể đi vào tận bên trong.
Bình An đem thẻ hội viên đưa cho hai người đàn ông này kiểm tra.
Thẻ VIP bạch kim số lượng có hạn? Lúc này hai thanh niên kinh ngạc nhìn Bình An, “Tiểu thư, thẻ này của cô... nhặt ở đâu hay sao?”
“Cái gì nhặt, ông chủ của các người đưa chứ ai.” Kỷ Túy Ý cầm thẻ trở lại, “Tóm lại có cho chúng tôi vào hay không?”
“Mời.” Bọn họ chỉ nhận thẻ chứ không cần biết người, cho dù trong lòng hồ nghi thế nào cũng đành phải để cho bọn họ đi vào.
Forest tổng cộng có ba tầng, bắt đầu từ lầu ba là quầy rượu, lầu bốn là ghế lô riêng, lầu năm là gồm những gian phòng chuyên phục vụ khách uống say nghỉ ngơi.
Đi quán bar chơi thật ra là chính để tìm kích thích, nhưng lúc tiến vào quán bar thì lại thấy không phải đèn mờ, không có âm nhạc gợi tình, hơn nữa cũng không nhìn thấy có những cô gái đang ngả ngớn cùng khách khắp nơi… Nơi này không giống lắm với quán bar trong truyền thống rồi.
Thoạt nhìn, quán bar rộng rãi sáng ngời, phong cách trang hoàng cũng thật độc đáo, có một loại tính chất đặc biệt, đường hoàng, tự do, tràn ngập cá tính, đậm chất quý tộc hoa lệ, giống như có thể từ mỗi một góc một chỗ của nơi này nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Túc tồn tại.
Forest được thiết kế dựa theo ý tưởng của Nghiêm Túc, không hề thấy một hình ảnh xa hoa lãng phí thô tục. Tâm Bình An nhẹ nhàng phấn chấn bay cao, khóe miệng cũng nhếch cao lên.
Có một trưởng phục vụ mày ngài mắt phượng bước tới xin Bình An đưa thẻ hội viên.
Bình An đưa thẻ cho anh ta, anh ta quẹt vào khe thẻ phát ánh sáng xanh của một thiết bị cầm tay, rồi cung kính đưa lại cho Bình An, “Phương tiểu thư, mời theo tôi bên này.”
Như vậy cũng biết cô là ai à? Bình An có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo sau lưng người phục vụ kia đến khu ghế salon hình tròn. Không khí nơi này thật rất tốt, bình thường mà có tới nơi này nói chuyện phiếm cũng tốt, vừa không ồn ào lại không phức tạp.
“Các cậu nhìn kìa, cô gái sát vách chẳng phải là Lâm Tuệ Hiền mới đoạt danh hiệu ảnh hậu ở Liên hoan phim Venice sao?” Vi Úy Úy giống như vừa khám phá ra cái bí mật gì to lớm lắm, hưng phấn nói khẽ với bọn họ.
“Còn nữa, các cậu nhìn bên kia kìa, đó có phải là người mẫu thường thấy trên tạp chí không?” Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh đã bị những gương mặt quen mắt xung quanh làm cho kinh hãi.
Kỷ Túy Ý cho mỗi cô một cái gõ đầu, “Kinh ngạc cái gì, nhìn thấy những người này ở Forest thì có gì mà kỳ quái, em nhìn bên kia, ngay cả những nhân vật chỉ có thể thấy trên tin tức TV cũng có mặt ở đây, minh tinh ảnh hậu cái gì, muỗi.”
“Đúng, chúng ta phải bình tĩnh.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Khâu Thiếu Triết cảm thán, “Thì ra người tới nơi này thật không phải người bình thường đâu. Chẳng trách muốn trở thành hội viên Forest không dễ dàng. Bình An, Nghiêm Túc thật sự cho em thẻ bạch kim luôn hả ? Đối xử với em thật là tốt.” Giọng nói hơi chua chát, thẻ bạch kim không giống với thẻ hội viên bình thường, có thẻ bạch kim thì dùng cái gì ở đây đều miễn phí đó.
“Tớ muốn gặp vị đại BOSS này một lần quá.” Kỷ Túy Ý nhìn Bình An nói, chẳng cần nói cũng biết vị Nghiêm đại thiếu gia này có ý tứ với Bình An, không biết so với Ôn Triệu Dung thì ai hơn hén?
Lúc trước gặp Nghiêm Túc ở trường học chỉ là vội vã thoáng nhìn, nếu như thật sự có cơ hội gặp được thì nhất định nhất định phải tìm hiểu rõ mới được.
Cô lại càng không ngờ, người mà Ôn gia chọn đầu tiên… lại là Bạch Hàm.
Chẳng qua cô nhớ rõ, Ôn Triệu Dung cuối cùng không phải cưới Bạch Hàm, mà là con gái Bí thư Thị ủy Thành phố G.
Vừa mới trở lại chỗ ngồi của mình, Kỷ Túy Ý và Tống Tiếu Tiếu đã dồn dập hỏi, “Sao lại thế này? Mới vừa rồi phải là Bạch Hàm không, cô ấy làm sao có thể cùng ăn cơm với Ôn Triệu Dung vậy? A, còn có cha mẹ bọn họ nữa, nhìn giống xem mắt lắm nha.”
Tống Tiếu Tiếu vừa thốt ra lời này, những người khác cũng đều sửng sốt, căn bản chính là xem mắt rồi còn gì. Kỷ Túy Ý cười nhạo một tiếng, “Thời buổi này mà còn lưu hành xem mắt, chẳng qua, Bạch Hàm có thể cùng Ôn học trưởng bị đẩy vào chung một chỗ cũng thật là ngạc nhiên.”
“Nhà Bạch Hàm rốt cuộc làm gì vậy?” Vi Úy Úy hỏi.
Lâm Tĩnh bình thường thân thiết nhất với Bạch Hàm nên mọi người đều quăng tầm mắt lên cô, cô lắc lắc đầu, “Em cũng không biết à nha, cậu ấy chưa bao giờ nói chuyện nhà cậu ấy với em.”
Kỷ Túy Ý cau mày, “Bạch Hàm làm cho mình thần bí như vậy để làm gì?” Trong quan niệm của cô, đối đãi với bạn bè nhất định phải chân thành, cô xem Bạch Hàm là bạn, nhưng bây giờ biết Bạch Hàm giấu giếm gì đó với các cô, trong lòng có chút khó chịu.
Khâu Thiếu Triết lơ đễnh, “Có thể đám hỏi với Ôn gia nhất định gia thế không tệ, nói không chừng là không muốn các cô ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ với cô ấy đấy.”
Bình An trừng mắt liếc anh một cái, “Nói nhăng nói cuội gì đó, Bạch Hàm không phải là người như vậy.”
“Cô ấy dù thân kiều thịt quý đến mấy cũng không lợi hại bằng thân thế của Bình An, chúng ta có muốn ‘bắt quàng làm họ’ cũng không cần bắt quàng cô ấy.” Kỷ Túy Ý tức giận nói.
“Được rồi, được rồi, đợi ngày mai khi gặp Bạch Hàm chúng ta hỏi lại cô ấy cho rõ ràng, giờ có đoán thế nào cũng vô ích.” Giọng Bình An có chút nặng nề, cô vẫn đang lo lắng cho Ôn Triệu Dung.
Khâu Thiếu Triết gọi phục vụ tới tính tiền. Bình An vốn đã muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn sự giúp đỡ của anh, sao lại chịu để anh trả tiền cho được, nên lúc phục vụ vừa tới cô đã đẩy thẻ tín dụng của mình ra.
“Đã nói là anh mời khách mà.” Khâu Thiếu Triết muốn bắt cô thu hồi thẻ tín dụng lại, anh chưa bao giờ để nữ sinh trả tiền cả.
Bình An giữ chặt tay anh, “Thôi mà, lần này tôi mời anh, lần sau anh lại mời chúng tôi, anh giúp tôi, không phải vẫn nói muốn tôi mời anh một bữa sao?”
Khâu Thiếu Triết nghe cô nói vậy lập tức nở nụ cười, “Nghe lời em vậy.” Tinh mắt nhìn thấy trong ví Bình An có một tấm card màu bạc rất đặc biệt, anh kinh ngạc hỏi, “Thẻ VIP bạch kim ở Forest à?”
Forest thì không ai không biết. Khâu Thiếu Triết kinh hô như vậy hấp dẫn ánh mắt của mọi người đổ sang bên này, ánh mắt nhìn Bình An khác trước nhiều.
Bình An rút tấm thẻ kia ra, cô cũng quên là Nghiêm Túc đã cho cô thẻ bạch kim, “Sao vậy?”
“Tiết mục tiếp theo là đi Forest chứ sao.” Khâu Thiếu Triết hưng phấn nói, đáy mắt tràn đầy chờ mong. Anh rất muốn đi ngó xem quán bar cao cấp nhất xã hội thượng lưu tóm lại là cái dạng gì, nhưng bởi vì Forest theo quy chế hội viên, người không có thẻ hội viên không cho vào, bất kể là thân phận gì.
“Cái Forest truyền thuyết kia đó hả?” Kỷ Túy Ý đã quăng thắc mắc về Bạch Hàm ra sau ót cái một. Lời đồn đại về Forest rất nhiều, các cô cũng chỉ nghe nói nọ kia nhưng chưa từng thấy tận mắt, trong lòng dĩ nhiên thật tò mò.
Tống Tiếu Tiếu nói, “Nghe nói nơi này khác với những quán bar nơi khác, cũng không biết là khác thế nào…”
“Khác gì được chứ, đi quán bar chính là để thả lỏng mình, tìm em út, chơi vài viên thuốc, high một chút, chẳng lẽ Forest là thiên đường nên không có những thứ này sao?” Thiệu Đạt Văn xem thường, anh là người thường xuyên ngâm mình trong những quán bar, đối với anh mà nói, chỗ nào mà chả giống nhau.
“Trong quán bar bình thường cậu có thể quang minh chính đại hả? Forest thì khác đó, chưa bao giờ bị cảnh sát kiểm tra cả.” Khâu Thiếu Triết gõ đầu Thiệu Đạt Văn, “Tóc cụt kiến thức nông mà cũng đòi khoác lác.”
Thiệu Đạt Văn gãi gãi cái trán, không tiếp tục phát biểu ý kiến nữa.
Thật ra Bình An chẳng muốn đi Forest tí nào, nếu quán bar này giống như Thiệu Đạt Văn mô tả… Phức tạp thô tục như vậy, cô không muốn tận mắt nhìn thấy, Nghiêm Túc không phải là người sẽ mở loại quán bar thế này.
Có lẽ là tiềm thức không muốn nhìn thấy tình cảnh Nghiêm Túc đang ôm một người phụ nữ khác chăng.
Nhưng khi nhìn đến ánh mắt mong đợi của Khâu Thiếu Triết và các bạn, cô lại vô phương cự tuyệt, trong lòng đành âm thầm thở dài, “Vậy đi thôi.” Nếu cô thật sự thấy Nghiêm Túc như vậy… sẽ lập tức hoàn toàn hết hy vọng, sẽ không còn ý niệm gì trong đầu nữa.
Sau khi rời khỏi Maison Branche, Bình An gọi điện thoại cho Ôn Triệu Dung, đáng tiếc lại không cách nào liên lạc được, lại gọi cho Bạch Hàm, điện thoại rất nhanh được bắt máy.
“Học tỷ, em...” Bạch Hàm do do dự dự mở miệng, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Giọng Bình An mềm nhẹ, cũng không có tức giận, “Bạch Hàm, sau khi em rời đi còn gặp Ôn Triệu Dung không?”
Bạch Hàm nhẹ giọng trả lời, “Không có, học tỷ, trước đó em không biết là sẽ ăn cơm cùng Ôn học trưởng.” Cô biết quan hệ giữa Ôn Triệu Dung và Bình An khá tốt, chỉ không ngờ là Ôn Triệu Dung thích Bình An.
Suốt tối nay, lúc Ôn Triệu Dung đối mặt với cô thì mặt vẫn không có một chút thay đổi nào, đáy mắt hiện vẻ nhẫn nại, chỉ có lúc anh nhìn thấy Bình An thì trong nháy mắt thay bằng một nụ cười dịu dàng, lập tức làm cô thất thần.
Bình An nghe được Bạch Hàm gấp gáp giải thích, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Chị biết, được rồi, chúng ta về trường rồi hãy nói.”
Bạch Hàm dạ một tiếng, ngắt điện thoại.
Ôn Triệu Dung rốt cuộc đi nơi nào thế? Bình An vừa lái xe vừa lo lắng nghĩ. Ngồi vị trí kế bên người lái, Kỷ Túy Ý thấy cô như vậy, nói, “Nếu lo lắng cho Ôn học trưởng, hay là giờ đi tìm anh ấy thì tốt hơn.”
“Căn bản chẳng biết anh ấy đang ở đâu, làm sao tìm được?” Bình An lắc lắc đầu, chắc lúc này Ôn Triệu Dung không muốn nhìn thấy cô.
“Vậy Bạch Hàm nói thế nào?” Tống Tiếu Tiếu hỏi.
Bình An quẹo xe qua khúc quanh, đi theo phía sau xe Khâu Thiếu Triết vẫn đang đi phía trước, ngoài miệng đáp trả, “Cô ấy cũng không biết là hôm nay cùng Ôn Triệu Dung ăn cơm, có lẽ đây là ý tứ của cha mẹ hai bên. Nhưng điều này chẳng liên quan gì đến chúng ta, mỗi người đều có riêng tư của mình không muốn cho người khác biết. Bạch Hàm không muốn nói tình huống gia đình cho chúng ta có lẽ là có nỗi khổ tâm riêng.”
“Đúng vậy, vả lại chúng ta cũng chưa từng hỏi tình huống gia đình cô ấy.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Vi Úy Úy nói, “Ôn học trưởng đột nhiên bỏ đi, có phải là không thích Bạch Hàm không?”
Kỷ Túy Ý liếc Bình An một cái, “Chắc tại trong lòng Ôn học trưởng đã có đối tượng rồi.”
“Đến rồi.” Bình An không chú ý tới ánh mắt mang hàm ý đặc biệt của Kỷ Túy Ý, dừng xe cạnh đường.
Tạm thời để vấn đề về Ôn Triệu Dung ra sau đầu, Bình An lại gọi tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không cách nào liên lạc được, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
“Tớ mới vừa thấy Ca Vương Đài Loan đi vào thang máy Forest kìa, chậc chậc, quả nhiên là không giống nơi bình thường nha.” Giọng Khâu Thiếu Triết có chút hưng phấn không đè nén được.
“Chúng ta cũng đi vào đi.” Thiệu Đạt Văn, Vi Úy Úy lôi kéo ống tay áo Bình An, bọn họ ai cũng rất tò mò.
Bình An cười nhìn các bạn, lấy ra thẻ VIP đi tới thang máy chuyên dụng của Forest. Trước thang máy có hai thanh niên mặc áo sơ mi trắng vest đen, dáng vẻ hết sức sạch sẽ oai vệ đang kiểm tra người đến có thẻ hội viên Forest hay không.
“Tiểu thư, nơi này của chúng tôi không tiếp đãi khách không phải là hội viên.” Một người trong đó rất khách sáo ngăn cản bọn Bình An.
Nhìn mấy cô cậu thanh niên này mặt lạ hoắc, chắc là nghe nói Forest nổi danh nên tính đục nước béo cò đi vào chứ gì, sao không hỏi thăm một chút, Forest bộ dễ đi vào lắm đấy à. Bọn họ đứng đây chỉ là cửa thứ nhất, coi như có trà trộn vào được cũng không nhất thiết là có thể đi vào tận bên trong.
Bình An đem thẻ hội viên đưa cho hai người đàn ông này kiểm tra.
Thẻ VIP bạch kim số lượng có hạn? Lúc này hai thanh niên kinh ngạc nhìn Bình An, “Tiểu thư, thẻ này của cô... nhặt ở đâu hay sao?”
“Cái gì nhặt, ông chủ của các người đưa chứ ai.” Kỷ Túy Ý cầm thẻ trở lại, “Tóm lại có cho chúng tôi vào hay không?”
“Mời.” Bọn họ chỉ nhận thẻ chứ không cần biết người, cho dù trong lòng hồ nghi thế nào cũng đành phải để cho bọn họ đi vào.
Forest tổng cộng có ba tầng, bắt đầu từ lầu ba là quầy rượu, lầu bốn là ghế lô riêng, lầu năm là gồm những gian phòng chuyên phục vụ khách uống say nghỉ ngơi.
Đi quán bar chơi thật ra là chính để tìm kích thích, nhưng lúc tiến vào quán bar thì lại thấy không phải đèn mờ, không có âm nhạc gợi tình, hơn nữa cũng không nhìn thấy có những cô gái đang ngả ngớn cùng khách khắp nơi… Nơi này không giống lắm với quán bar trong truyền thống rồi.
Thoạt nhìn, quán bar rộng rãi sáng ngời, phong cách trang hoàng cũng thật độc đáo, có một loại tính chất đặc biệt, đường hoàng, tự do, tràn ngập cá tính, đậm chất quý tộc hoa lệ, giống như có thể từ mỗi một góc một chỗ của nơi này nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Túc tồn tại.
Forest được thiết kế dựa theo ý tưởng của Nghiêm Túc, không hề thấy một hình ảnh xa hoa lãng phí thô tục. Tâm Bình An nhẹ nhàng phấn chấn bay cao, khóe miệng cũng nhếch cao lên.
Có một trưởng phục vụ mày ngài mắt phượng bước tới xin Bình An đưa thẻ hội viên.
Bình An đưa thẻ cho anh ta, anh ta quẹt vào khe thẻ phát ánh sáng xanh của một thiết bị cầm tay, rồi cung kính đưa lại cho Bình An, “Phương tiểu thư, mời theo tôi bên này.”
Như vậy cũng biết cô là ai à? Bình An có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo sau lưng người phục vụ kia đến khu ghế salon hình tròn. Không khí nơi này thật rất tốt, bình thường mà có tới nơi này nói chuyện phiếm cũng tốt, vừa không ồn ào lại không phức tạp.
“Các cậu nhìn kìa, cô gái sát vách chẳng phải là Lâm Tuệ Hiền mới đoạt danh hiệu ảnh hậu ở Liên hoan phim Venice sao?” Vi Úy Úy giống như vừa khám phá ra cái bí mật gì to lớm lắm, hưng phấn nói khẽ với bọn họ.
“Còn nữa, các cậu nhìn bên kia kìa, đó có phải là người mẫu thường thấy trên tạp chí không?” Diệp Hiểu Vân và Lâm Tĩnh đã bị những gương mặt quen mắt xung quanh làm cho kinh hãi.
Kỷ Túy Ý cho mỗi cô một cái gõ đầu, “Kinh ngạc cái gì, nhìn thấy những người này ở Forest thì có gì mà kỳ quái, em nhìn bên kia, ngay cả những nhân vật chỉ có thể thấy trên tin tức TV cũng có mặt ở đây, minh tinh ảnh hậu cái gì, muỗi.”
“Đúng, chúng ta phải bình tĩnh.” Tống Tiếu Tiếu nói.
Khâu Thiếu Triết cảm thán, “Thì ra người tới nơi này thật không phải người bình thường đâu. Chẳng trách muốn trở thành hội viên Forest không dễ dàng. Bình An, Nghiêm Túc thật sự cho em thẻ bạch kim luôn hả ? Đối xử với em thật là tốt.” Giọng nói hơi chua chát, thẻ bạch kim không giống với thẻ hội viên bình thường, có thẻ bạch kim thì dùng cái gì ở đây đều miễn phí đó.
“Tớ muốn gặp vị đại BOSS này một lần quá.” Kỷ Túy Ý nhìn Bình An nói, chẳng cần nói cũng biết vị Nghiêm đại thiếu gia này có ý tứ với Bình An, không biết so với Ôn Triệu Dung thì ai hơn hén?
Lúc trước gặp Nghiêm Túc ở trường học chỉ là vội vã thoáng nhìn, nếu như thật sự có cơ hội gặp được thì nhất định nhất định phải tìm hiểu rõ mới được.
/300
|