Bánh Bao Rau từ đầu đến cuối vẫn ngồi một mình trong góc chơi sudoku, khi gặp chỗ nào khó sẽ hỏi anh trai, hầu như đều rất yên tĩnh.Tiểu Bất Điểm tỏ ra không vui, tên nhóc này không biết chơi à?Tiểu Bất Điểm từ từ đi tới, Bánh Bao Rau chỉ liếc một cái, không thèm để ý đến sự tiếp cận của cô bé.Tiểu Bất Điểm đặt mông ngồi xuống bên cạnh cậu, có hơi khinh bỉ nói: “Cậu cứ lạc loài như thế thảo nào không được ai thích, ba mẹ nuôi nhất định là không thích cậu.”Bánh Bao Rau lạnh lùng nhìn cô bé một cái, cũng không nói gì.Tiểu Bất Điểm tiếp tục nói: “Có đúng không hả, đúng không hả, ba mẹ nuôi không thích cậu đúng không?”Bánh Bao Rau tiếp tục ngẩng đầu nhìn cô nhóc thêm cái nữa, xoay đó quay người lại, vẫn không thèm để ý đến cô bé.“Này, sao cậu lại như thế hả, không biết thế nào gọi là ga lăng à?” Tiểu Bất Điểm biết rõ lần nào cũng chỉ có kết quả như vậy nhưng lần nào cũng thích chạy qua trêu chọc Bánh Bao Rau.“Không biết.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nhả ra hai chữ, tiếp tục tính số.Tiểu Bất Điểm: “...”Oa, cậu ta không đi theo lẽ thường, giờ mình biết đáp lại thế nào đây?“Tránh ra đi, đừng có quấy rầy tôi đọc sách.” Bánh Bao Rau lại tiếp tục mở miệng.Tiểu Bất Điểm giật lấy quyển sách của bé, “Sao cậu lại đáng ghét thế quá vậy?”Bánh Bao Rau ngẩng đầu, trong mắt ánh lên vẻ cáu kỉnh.Tiểu Bất Điểm không sợ hãi một chút nào, còn quăng sách của Bánh Bao Rau đi, “Cậu phải chơi trò gia đình với tôi.”“Ấu trĩ.” Bánh Bao Rau lạnh lùng nói, đứng dậy đi tìm sách của mình.Thủy An Lạc đứng ở cửa phòng bếp, nghe thấy con nói vậy, nhất thời thấy sấm sét cuồn cuộn, một đứa nhóc chưa đầy ba tuổi, lại nói một đứa nhóc chưa đầy ba tuổi khác là “ấu trĩ“.Cảnh tượng này, thật đáng yêu quá đi!Cho nên, cho dù đang căng thẳng nhưng khi nhìn mấy đứa nhỏ này, cô cũng có chút động lực để kiên trì.Tiểu Bất Điểm từ trước đến giờ vẫn thích gây sự với Bánh Bao Rau, nhưng Thủy An Lạc cũng không có ý định tham dự vào chuyện của trẻ con, cứ để mặc mấy đứa tự giải quyết.“Cậu không thấy phiền à?” Bánh Bao Rau nổi giận, hung hăng nhìn chằm chằm vào Tiểu Bất Điểm.“Đâu có phiền, tôi không chê cậu phiền thì thôi, cậu cứ xem mấy cái này làm gì?” Tiểu Bất Điểm nói xong liền tiếp tục quấn lấy Bánh Bao Rau đòi cậu nhóc chơi cùng mình.Hàng lông mày nhỏ xinh của Bánh Bao Rau nhíu chặt lại, tức giận nói: “Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào đây?”“Chơi với tôi, anh Bảo Bối lúc nào cũng chỉ dính lấy chị Miên Miên thôi.” Đây là nguyên nhân khiến Tiểu Bất Điểm thấy nhàm chán. Bánh Bao Đậu hôm nay thích cưỡi xe, còn tâm trạng của chị Miên Miên lại không được tốt, cho nên lúc này anh Bảo Bối đang ngồi với chị ấy, không có ai chơi cùng với bé cả.Mặt Bánh Bao Rau liền trở nên u ám cực độ: “Bởi vì anh tôi không có thời gian chơi với cậu, cho nên cậu tìm tôi?”Có thể thấy, Bánh Bao Rau đã bỏ đi chữ “mới“.Cho nên cậu mới tìm tôi!Đáng tiếc, Tiểu Bất Điểm hoàn toàn không nghe ra ý tứ của người ta, gật đầu cái rụp, “Đúng vậy, nếu không ai mà thèm tìm một kẻ vô vị như cậu chứ!”Bánh Bao Rau đoạt lại quyển sách, “Tự đi mà chơi một mình.”“Này, sao cậu lại như thế hả?” Tiểu Bất Điểm không phục lẽo đẽo đi theo, nhất định đòi cậu bé phải chơi với mình bằng được.Thủy An Lạc nhìn hai đứa nhóc đi lên lầu, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết. Quả nhiên con trai cô vẫn cần có khắc tinh. Tiểu Bất Điểm lại vừa hay chính là khắc tinh của thằng bé, cho nên con trai lớn của cô nói không sai, trên thế giới này kiểu gì cũng có một người chính là liều thuốc hay cho thằng bé, đáng tiếc, người đó không phải là cô nữa rồi.
/3688
|