Tạ Thông rất rõ ràng, trưởng lão Minh Hoa Đà ý vị như thế nào. Loại nhân vật này, ở Đông Hoang đại đô mà nói, cơ hồ muốn diệt ai thì diệt.
Coi như là Thành Chủ của Đông Hoang đại đô, chỗ dựa to lớn, cũng không dám khiêu chiến với Trưởng lão của Thiên Các!
Thế nhưng, chuyện mà Thành chủ đại nhân không dám làm, Tạ Thông hắn chỉ là một Phủ Chủ, lại dám làm, hơn nữa còn làm rất ngưu bức. Thủ hạ hắn chẳng những đem huynh đệ người ta nhốt vào đại lao, người ta đến đòi người, hắn còn muốn bắt lại.
Tạ Thông quả thực có một loại cảm giác muốn khóc, hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đối phương là cường hào tử đệ, như thế nào cũng không nghĩ hướng khác.
Hắn cảm thấy, còn trẻ như vậy, nhất định chỉ là một tân đệ tử. Mà tinh anh đệ tử của Thiên Các, bọn hắn đều có hình ảnh để nhận diện, sợ không cẩn thận đắc tội những Tà Thần này.
Nhưng lại không ngờ, Thái tử đảng thì không có đắc tội, lại đắc tội một lão quái càng thêm đáng sợ hơn! Thế nhưng mà, vị lão quái này, sao lại trẻ tuổi như vậy?
Chẳng lẽ Bách Thảo Đường có thuật trú nhan? Lão quái vật mấy trăm tuổi, có thể hóa thành thanh niên mười mấy tuổi hay sao?
Tạ Thông thoáng cái chết sững, thế nhưng Trương Phong thì khó hiểu, khẩu khí không phục nói:
- Tỷ phu, người kia là ai? Hắn nói cái gì vậy?
Thân phận như Trương Phong, hiển nhiên không cách nào nghe được danh tự của Minh Hoa Đà.
Bởi vậy, hắn giống như nghé con không sợ cọp vậy.
Tạ Thông vốn một bụng ủy khuất, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tai họa này đều là do Trương Phong gây ra. Mắt thấy tên ngu xuẩn này còn nói năng vô lễ như vậy, không khỏi giận dữ, máu nóng xông lên não.
Cánh tay giơ lên, trực tiếp tát Trương Phong một cái, làm hắn bay xa bảy tám mét, mắng to lên:
- Trương Phong, ngươi là một tên khốn kiếp, xem chuyện ngươi làm mà xem! Còn không mau hướng vị đại nhân kia tạ tội?
Tạ Thông tát xong một cái, như tìm được một cái thang. Vội vàng khom người chạy tới:
- Hàn tiên sinh, còn có mấy vị đại nhân, tiểu nhân Tạ Thông, là tiểu nhân thất trách, không quản lý thuộc hạ chu đáo! Mạo phạm đến uy nghiêm của các vị, là Tạ Thông có mắt không tròng, thất lễ, thất lễ...
Hàn Lực dù sao cũng thu qua không ít chỗ tốt từ Tạ Thông, nếu không cũng sẽ không rãnh mà từ Bách Thảo Đường tới đây. Thấy vẻ mặt Tạ Thông sợ hãi, trong nội tâm đồng tình, cũng cảm thấy may mắn.
Bởi vì thời điểm hắn xuống núi, sư tôn cố ý nói một sự kiện, nói Cung phụng Nhậm Thương Khung có thể đi Đông Hoang đại đô, cũng đem hình ảnh của Nhậm Thương Khung cho hắn xem, nhắn nhủ hắn nếu như Nhậm Thương Khung có vấn đề gì, hắn nhất định phải ra mặt giải vây, tranh thủ lấy hảo cảm.
Lời dặn dò của sư tôn, hắn đương nhiên nhớ kỹ. Không nghĩ tới vừa mới đến nha phủ của Tạ Thông, lại gặp được Nhậm Thương Khung.
Cũng may sư tôn cho hắn nhìn hình ảnh của Nhậm Thương Khung, nếu không hắn theo chân Tạ Thông hồ đồ, vậy thì xong đời. Đắc tội với Cung phụng đại nhân, sư tôn nhất định sẽ rất tức giận. Thậm chí có thể bị trục xuất khỏi sư môn!
Hàn Lực hiển nhiên rất rõ ràng, sư tôn trong khoảng thời gian này cùng Nhậm Thương Khung đi rất gần, hơn nữa tựa hồ còn muốn cầu cạnh Cung phụng đại nhân!
- Tạ Thông, ngươi lần này, thật là quá hồ đồ. Ta cũng không biết nói như thế nào nữa.
Hàn Lực nghiêm nghị nói:
- Còn không mau hướng vị đại nhân này tạ tội.
Hàn Lực cho dù thu vô số chỗ tốt từ Tạ Thông, lúc này cũng không có thể thay Tạ Thông nói chuyện. Dưới tình huống thái độ của Cung phụng đại nhân không rõ, tùy tiện mở miệng, vạn nhất để cho Cung phụng đại nhân cảm thấy Hàn Lực hắn không hiểu chuyện, quay đầu lại nói với sư tôn, vậy Hàn Lực hắn thảm rồi!
Tạ Thông thấy Hàn Lực cung kính với người trẻ tuổi kia như thế, trong nội tâm liền biết người trẻ tuổi kia nhất định có quyền thế dọa người?
Nếu không, một người kiêu ngạo như Hàn Lực, sao cẩn thận từng li từng tí như thế, vội vã bỏ qua mình?
- Đại nhân, ta...
Tạ Thông quả thực muốn khóc.
Nhậm Thương Khung khoát tay chặn lại:
- Ta không thích dùng địa vị áp ngươi. Tạ Thông ngươi mặc dù điên cuồng, nhưng còn chưa chạm đến mấu chốt của ta, chưa đến mức cứu vãn không được.
Trong nội tâm Tạ Thông vui vẻ, nhưng biểu hiện vẫn sợ hãi cực kỳ, liên tục gật đầu, không ngừng cúi người.
- Việc này huynh đệ của ta đã nói rất rõ ràng, Phong Vân đạo trường ỷ thế hiếp người, muốn lừa bịp tống tiền huynh đệ của ta, cấu kết vệ sĩ nha phủ, nhốt hắn vào đại lao. Món nợ này, ngươi nói tính toán như thế nào. Nếu ta thấy được, chuyện này coi như bỏ qua. Còn như không xong, ta sẽ làm thay ngươi.
Tạ Thông nghe vậy đại hỉ, vị đại nhân này, dù sao vẫn là đại nhân có đại lượng, không có ý định chém tận giết tuyệt. Lời này, hiển nhiên là cho Tạ Thông hắn một cái thang để đi xuống. Chỉ cần hắn xử lý tốt, hoàn toàn có thể thoát khỏi chuyện này.
Lập tức con ngươi đảo một vòng, cười nói:
- Đa tạ đại nhân rộng lòng tha thứ, chuyện này, Tạ mỗ nhất định sẽ cho đại nhân cùng với huynh đệ kia một công đạo. Mời đại nhân hạ mình đến phủ ta ngồi tạm, ta sẽ công bằng xử lý việc này.
Hàn Lực thấy Nhậm Thương Khung không đưa người vào tử địa, lập tức cũng cười nói:
- Đại nhân, Tạ Thông này nhất thời hồ đồ, nhưng cũng là người hiểu chuyện. Không bằng, ngài tạm thời nghỉ ngơi một chút, để cho Tạ Thông làm chủ nhà, xem hắn xử lý chuyện này như thế nào?
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt gật đầu:
- Cũng được.
Tính cách của hắn mặc dù cường thế, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ đuổi tận giết tuyệt. Chuyện không có gì lớn, đầu đảng đã tru, sự tình còn lại, coi như cho Tạ Thông một cơ hội xuống đài.
Nếu như Tạ Thông không thức thời, truy cứu nữa cũng không muộn.
Hắn xử lý như vậy, tự nhiên cũng có tính toán của hắn. Theo như quy củ, đệ tử khảo hạch chỉ cần đạt được lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương trở lên, liền có tư cách đem gia tộc dời đến Đông Hoang đại đô.
Nhậm Thương Khung đã bắt đầu tính toán chuyện này. Tạ Thông này mặc dù động tới hắn, nhưng chuyện này lợi dụng tốt, sẽ có lợi rất lớn cho đại kế của gia tộc.
Giết người tuy khoái ý ân cừu, nhưng tự dưng giết người, sẽ nhận lấy nhân quả, không có lợi cho đại đạo của hắn.
Tâm tình Tạ Thông đã từ sợ hãi bình tĩnh lại. Dù sao cũng là một kiêu hùng, biết rõ nguy cơ lần này cũng ẩn chứa cơ hội.
Một cơ hội rất lớn! Một cơ hội để nịnh bợ đến đại nhân vật!
Tạ Thông quyết định, lần này phải trừng phạt Phong Vân đạo trường thật nặng, hung hăng trừng phạt những vệ sĩ không có mắt kia, hướng vị đại nhân thần bí này tỏ thái độ.
Một người mà ngay cả Hàn Lực cũng phải cung kính, Bắc môn phủ về sau sẽ có chỗ dựa lớn hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, Tạ Thông liền hạ lệnh, dốc hết toàn lực, bắt đầu chuẩn bị yến hội. Một bên trù bị yến hội, một bên dẫn đoàn người Nhậm Thương Khung đến phòng khách tôn quý nhất.
Về phần Trương Phong, Tạ Thông cũng mặc kệ. Súc sinh này ỷ vào uy thế của tỷ tỷ, ngày thường gây cho hắn không ít rắc rối. Nếu như Tạ Thông không nể mặc phu nhân, lúc nào cũng bao che khuyết điểm, thì với tính cách như Trương Phong, sớm đã bị người chém chết rồi.
Lần này, gây ra đại họa lớn như vậy, cho dù bị phu nhân trách cứ, hắn cũng có cớ giải thích.
Yến hội rất nhanh đã chuẩn bị xong. Bên chủ nhà, chỉ có mỗi Tạ Thông. Bên khách mời, Nhậm Thương Khung ngồi chủ vị, Hàn Lực cùng Chu Vân ngồi hai bên, Nhậm Thanh Vân thì an vị ở dưới Nhậm Thương Khung.
Giờ phút này, Nhậm Thanh Vân cũng hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Hết thảy tựa như mộng ảo, làm cho hắn khó mà tin được. Trước một khắc, hắn vẫn còn trong đại lao khổ cực, lo được lo mất. Nghĩ thầm cho dù Nhậm Thương Khung có đến, cũng không biết có thể cứu hắn được không? Dùng quyền thế của Tạ Thông, có thể nể thân phận đệ tử chính thức của Thiên Các hay không còn chưa biết?
Sau một khắc, hắn lại ở trong phòng khách tôn quý nhất của Tạ Thông, hơn nữa Tạ Thông còn phải tự mình chạy trước chạy sau, cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất, giống như hắn ở một khắc trước.
Này có thể nói là một cái trên trời, một cái dưới đất. Bất quá vị trí giữa hắn cùng Tạ Thông, chỉ trao đổi cho nhau mà thôi.
Chu Vân lại cảm thấy này là đương nhiên, một chút cũng không khách khí. Hắn rất hưởng thụ cảm giác như vậy, đi đến đâu, đều có người muốn xem sắc mặt của bọn hắn.
Nhất là bị người khi dễ đã quen, đạt được đãi ngộ người trên người như thế này, làm cho Chu Vân rất đắc ý.
Hàn Lực thì thỉnh thoảng châm rượu cho Nhậm Thương Khung, cười nói vài chuyện tào lao, ai cũng nghe được, khẩu khí kia đều là nịnh nọt. Tuyệt đối không phải cùng cấp cấp.
Chỉ có Nhậm Thương Khung, là nhàn nhạt mỉm cười, đối với sự ân cần của Hàn Lực cũng không có khách khí, rất thản nhiên. Có đôi khi cũng trả lời hắn vài câu, làm cho Hàn Lực hưởng thụ không thôi.
Yến hội rất nhanh đã chuẩn bị xong, Tạ Thông nâng chén nói:
- Chư vị đại nhân, Tạ Thông ta lỗ mãng, thiếu chút nữa gây ra đại họa, đầu tiên phạt ba chén, để tạ lỗi cùng chư vị.
Không hổ là một phương kiêu hùng, xoát xoát xoát uống liền ba chén, ha ha nói:
- Chư vị đại nhân, xin mời dùng tiệc.
Hàn Lực không đếm xỉa tới, nói:
- Tạ Thông, rượu cũng uống rồi. Việc này xử lý như thế nào, có thể nói một chút hay không?
Tạ Thông nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi ta cũng tự mình tra qua. Chuyện này, đúng là Phong Vân đạo trường sai, nguyên nhân chính là Trương Kim Cương tham đan dược của Thanh Vân huynh đệ, nên gây ra nhiều chuyện như vậy. Trương Kim Cương mặc dù đã bị trừng phạt, nhưng Phong Vân đạo trường cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Ta đã hạ lệnh, đóng cửa Phong Vân đạo trường, vĩnh viễn không được mở lại. Trương Phong với tư cách là tràng chủ của Phong Vân đạo trường, cho dù là em vợ ta, nhưng dung túng thủ hạ, hung hăng càn quấy, chạm đến uy nghiêm của chư vị đại nhân, muốn chém giết thế nào, tùy ý chư vị đại nhân. Mà thủ hạ của ta, cùng Trương Kim Cương cấu kết, mặc dù đã đền tội, nhưng tòng phạm với hắn, hết thảy cách chức, trục xuất khỏi phủ. Mà Thanh Vân huynh đệ bị oan khuất, bản phủ nguyện ý dùng mười vạn sơ linh tam phẩm linh thạch bồi thường.
Xử lý như thế, Tạ Thông tuyệt đối rất có thành ý. Ngay cả mạng của em vợ mình, cũng không có ý định bảo vệ.
Sau khi Hàn Lực nghe xong, gật gật đầu, hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại.
Nhậm Thương Khung từ chối cho ý kiến, hỏi Nhậm Thanh Vân:
- Thanh Vân, ngươi cảm thấy như thế nào?
Nhậm Thanh Vân dù sao cũng chưa thấy qua trận thế lớn như vậy, nghĩ thầm Trương Kim Cương cùng tên vệ sĩ kia đều đã bị trừng phạt, còn có mười vạn sơ linh tam phẩm linh thạch, trong lòng rất cuồng hỉ, đây quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống. Tỉ lệ hồi báo, quả thực vượt qua tưởng tượng. Chút oán khí trong nội tâm, thoáng cái biến mất không thấy tung tích.
Coi như là Thành Chủ của Đông Hoang đại đô, chỗ dựa to lớn, cũng không dám khiêu chiến với Trưởng lão của Thiên Các!
Thế nhưng, chuyện mà Thành chủ đại nhân không dám làm, Tạ Thông hắn chỉ là một Phủ Chủ, lại dám làm, hơn nữa còn làm rất ngưu bức. Thủ hạ hắn chẳng những đem huynh đệ người ta nhốt vào đại lao, người ta đến đòi người, hắn còn muốn bắt lại.
Tạ Thông quả thực có một loại cảm giác muốn khóc, hắn nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đối phương là cường hào tử đệ, như thế nào cũng không nghĩ hướng khác.
Hắn cảm thấy, còn trẻ như vậy, nhất định chỉ là một tân đệ tử. Mà tinh anh đệ tử của Thiên Các, bọn hắn đều có hình ảnh để nhận diện, sợ không cẩn thận đắc tội những Tà Thần này.
Nhưng lại không ngờ, Thái tử đảng thì không có đắc tội, lại đắc tội một lão quái càng thêm đáng sợ hơn! Thế nhưng mà, vị lão quái này, sao lại trẻ tuổi như vậy?
Chẳng lẽ Bách Thảo Đường có thuật trú nhan? Lão quái vật mấy trăm tuổi, có thể hóa thành thanh niên mười mấy tuổi hay sao?
Tạ Thông thoáng cái chết sững, thế nhưng Trương Phong thì khó hiểu, khẩu khí không phục nói:
- Tỷ phu, người kia là ai? Hắn nói cái gì vậy?
Thân phận như Trương Phong, hiển nhiên không cách nào nghe được danh tự của Minh Hoa Đà.
Bởi vậy, hắn giống như nghé con không sợ cọp vậy.
Tạ Thông vốn một bụng ủy khuất, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tai họa này đều là do Trương Phong gây ra. Mắt thấy tên ngu xuẩn này còn nói năng vô lễ như vậy, không khỏi giận dữ, máu nóng xông lên não.
Cánh tay giơ lên, trực tiếp tát Trương Phong một cái, làm hắn bay xa bảy tám mét, mắng to lên:
- Trương Phong, ngươi là một tên khốn kiếp, xem chuyện ngươi làm mà xem! Còn không mau hướng vị đại nhân kia tạ tội?
Tạ Thông tát xong một cái, như tìm được một cái thang. Vội vàng khom người chạy tới:
- Hàn tiên sinh, còn có mấy vị đại nhân, tiểu nhân Tạ Thông, là tiểu nhân thất trách, không quản lý thuộc hạ chu đáo! Mạo phạm đến uy nghiêm của các vị, là Tạ Thông có mắt không tròng, thất lễ, thất lễ...
Hàn Lực dù sao cũng thu qua không ít chỗ tốt từ Tạ Thông, nếu không cũng sẽ không rãnh mà từ Bách Thảo Đường tới đây. Thấy vẻ mặt Tạ Thông sợ hãi, trong nội tâm đồng tình, cũng cảm thấy may mắn.
Bởi vì thời điểm hắn xuống núi, sư tôn cố ý nói một sự kiện, nói Cung phụng Nhậm Thương Khung có thể đi Đông Hoang đại đô, cũng đem hình ảnh của Nhậm Thương Khung cho hắn xem, nhắn nhủ hắn nếu như Nhậm Thương Khung có vấn đề gì, hắn nhất định phải ra mặt giải vây, tranh thủ lấy hảo cảm.
Lời dặn dò của sư tôn, hắn đương nhiên nhớ kỹ. Không nghĩ tới vừa mới đến nha phủ của Tạ Thông, lại gặp được Nhậm Thương Khung.
Cũng may sư tôn cho hắn nhìn hình ảnh của Nhậm Thương Khung, nếu không hắn theo chân Tạ Thông hồ đồ, vậy thì xong đời. Đắc tội với Cung phụng đại nhân, sư tôn nhất định sẽ rất tức giận. Thậm chí có thể bị trục xuất khỏi sư môn!
Hàn Lực hiển nhiên rất rõ ràng, sư tôn trong khoảng thời gian này cùng Nhậm Thương Khung đi rất gần, hơn nữa tựa hồ còn muốn cầu cạnh Cung phụng đại nhân!
- Tạ Thông, ngươi lần này, thật là quá hồ đồ. Ta cũng không biết nói như thế nào nữa.
Hàn Lực nghiêm nghị nói:
- Còn không mau hướng vị đại nhân này tạ tội.
Hàn Lực cho dù thu vô số chỗ tốt từ Tạ Thông, lúc này cũng không có thể thay Tạ Thông nói chuyện. Dưới tình huống thái độ của Cung phụng đại nhân không rõ, tùy tiện mở miệng, vạn nhất để cho Cung phụng đại nhân cảm thấy Hàn Lực hắn không hiểu chuyện, quay đầu lại nói với sư tôn, vậy Hàn Lực hắn thảm rồi!
Tạ Thông thấy Hàn Lực cung kính với người trẻ tuổi kia như thế, trong nội tâm liền biết người trẻ tuổi kia nhất định có quyền thế dọa người?
Nếu không, một người kiêu ngạo như Hàn Lực, sao cẩn thận từng li từng tí như thế, vội vã bỏ qua mình?
- Đại nhân, ta...
Tạ Thông quả thực muốn khóc.
Nhậm Thương Khung khoát tay chặn lại:
- Ta không thích dùng địa vị áp ngươi. Tạ Thông ngươi mặc dù điên cuồng, nhưng còn chưa chạm đến mấu chốt của ta, chưa đến mức cứu vãn không được.
Trong nội tâm Tạ Thông vui vẻ, nhưng biểu hiện vẫn sợ hãi cực kỳ, liên tục gật đầu, không ngừng cúi người.
- Việc này huynh đệ của ta đã nói rất rõ ràng, Phong Vân đạo trường ỷ thế hiếp người, muốn lừa bịp tống tiền huynh đệ của ta, cấu kết vệ sĩ nha phủ, nhốt hắn vào đại lao. Món nợ này, ngươi nói tính toán như thế nào. Nếu ta thấy được, chuyện này coi như bỏ qua. Còn như không xong, ta sẽ làm thay ngươi.
Tạ Thông nghe vậy đại hỉ, vị đại nhân này, dù sao vẫn là đại nhân có đại lượng, không có ý định chém tận giết tuyệt. Lời này, hiển nhiên là cho Tạ Thông hắn một cái thang để đi xuống. Chỉ cần hắn xử lý tốt, hoàn toàn có thể thoát khỏi chuyện này.
Lập tức con ngươi đảo một vòng, cười nói:
- Đa tạ đại nhân rộng lòng tha thứ, chuyện này, Tạ mỗ nhất định sẽ cho đại nhân cùng với huynh đệ kia một công đạo. Mời đại nhân hạ mình đến phủ ta ngồi tạm, ta sẽ công bằng xử lý việc này.
Hàn Lực thấy Nhậm Thương Khung không đưa người vào tử địa, lập tức cũng cười nói:
- Đại nhân, Tạ Thông này nhất thời hồ đồ, nhưng cũng là người hiểu chuyện. Không bằng, ngài tạm thời nghỉ ngơi một chút, để cho Tạ Thông làm chủ nhà, xem hắn xử lý chuyện này như thế nào?
Nhậm Thương Khung nhàn nhạt gật đầu:
- Cũng được.
Tính cách của hắn mặc dù cường thế, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ đuổi tận giết tuyệt. Chuyện không có gì lớn, đầu đảng đã tru, sự tình còn lại, coi như cho Tạ Thông một cơ hội xuống đài.
Nếu như Tạ Thông không thức thời, truy cứu nữa cũng không muộn.
Hắn xử lý như vậy, tự nhiên cũng có tính toán của hắn. Theo như quy củ, đệ tử khảo hạch chỉ cần đạt được lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương trở lên, liền có tư cách đem gia tộc dời đến Đông Hoang đại đô.
Nhậm Thương Khung đã bắt đầu tính toán chuyện này. Tạ Thông này mặc dù động tới hắn, nhưng chuyện này lợi dụng tốt, sẽ có lợi rất lớn cho đại kế của gia tộc.
Giết người tuy khoái ý ân cừu, nhưng tự dưng giết người, sẽ nhận lấy nhân quả, không có lợi cho đại đạo của hắn.
Tâm tình Tạ Thông đã từ sợ hãi bình tĩnh lại. Dù sao cũng là một kiêu hùng, biết rõ nguy cơ lần này cũng ẩn chứa cơ hội.
Một cơ hội rất lớn! Một cơ hội để nịnh bợ đến đại nhân vật!
Tạ Thông quyết định, lần này phải trừng phạt Phong Vân đạo trường thật nặng, hung hăng trừng phạt những vệ sĩ không có mắt kia, hướng vị đại nhân thần bí này tỏ thái độ.
Một người mà ngay cả Hàn Lực cũng phải cung kính, Bắc môn phủ về sau sẽ có chỗ dựa lớn hơn nhiều.
Nghĩ như vậy, Tạ Thông liền hạ lệnh, dốc hết toàn lực, bắt đầu chuẩn bị yến hội. Một bên trù bị yến hội, một bên dẫn đoàn người Nhậm Thương Khung đến phòng khách tôn quý nhất.
Về phần Trương Phong, Tạ Thông cũng mặc kệ. Súc sinh này ỷ vào uy thế của tỷ tỷ, ngày thường gây cho hắn không ít rắc rối. Nếu như Tạ Thông không nể mặc phu nhân, lúc nào cũng bao che khuyết điểm, thì với tính cách như Trương Phong, sớm đã bị người chém chết rồi.
Lần này, gây ra đại họa lớn như vậy, cho dù bị phu nhân trách cứ, hắn cũng có cớ giải thích.
Yến hội rất nhanh đã chuẩn bị xong. Bên chủ nhà, chỉ có mỗi Tạ Thông. Bên khách mời, Nhậm Thương Khung ngồi chủ vị, Hàn Lực cùng Chu Vân ngồi hai bên, Nhậm Thanh Vân thì an vị ở dưới Nhậm Thương Khung.
Giờ phút này, Nhậm Thanh Vân cũng hiện lên nhiều cảm xúc phức tạp. Hết thảy tựa như mộng ảo, làm cho hắn khó mà tin được. Trước một khắc, hắn vẫn còn trong đại lao khổ cực, lo được lo mất. Nghĩ thầm cho dù Nhậm Thương Khung có đến, cũng không biết có thể cứu hắn được không? Dùng quyền thế của Tạ Thông, có thể nể thân phận đệ tử chính thức của Thiên Các hay không còn chưa biết?
Sau một khắc, hắn lại ở trong phòng khách tôn quý nhất của Tạ Thông, hơn nữa Tạ Thông còn phải tự mình chạy trước chạy sau, cẩn thận từng li từng tí, lo được lo mất, giống như hắn ở một khắc trước.
Này có thể nói là một cái trên trời, một cái dưới đất. Bất quá vị trí giữa hắn cùng Tạ Thông, chỉ trao đổi cho nhau mà thôi.
Chu Vân lại cảm thấy này là đương nhiên, một chút cũng không khách khí. Hắn rất hưởng thụ cảm giác như vậy, đi đến đâu, đều có người muốn xem sắc mặt của bọn hắn.
Nhất là bị người khi dễ đã quen, đạt được đãi ngộ người trên người như thế này, làm cho Chu Vân rất đắc ý.
Hàn Lực thì thỉnh thoảng châm rượu cho Nhậm Thương Khung, cười nói vài chuyện tào lao, ai cũng nghe được, khẩu khí kia đều là nịnh nọt. Tuyệt đối không phải cùng cấp cấp.
Chỉ có Nhậm Thương Khung, là nhàn nhạt mỉm cười, đối với sự ân cần của Hàn Lực cũng không có khách khí, rất thản nhiên. Có đôi khi cũng trả lời hắn vài câu, làm cho Hàn Lực hưởng thụ không thôi.
Yến hội rất nhanh đã chuẩn bị xong, Tạ Thông nâng chén nói:
- Chư vị đại nhân, Tạ Thông ta lỗ mãng, thiếu chút nữa gây ra đại họa, đầu tiên phạt ba chén, để tạ lỗi cùng chư vị.
Không hổ là một phương kiêu hùng, xoát xoát xoát uống liền ba chén, ha ha nói:
- Chư vị đại nhân, xin mời dùng tiệc.
Hàn Lực không đếm xỉa tới, nói:
- Tạ Thông, rượu cũng uống rồi. Việc này xử lý như thế nào, có thể nói một chút hay không?
Tạ Thông nghiêm mặt nói:
- Vừa rồi ta cũng tự mình tra qua. Chuyện này, đúng là Phong Vân đạo trường sai, nguyên nhân chính là Trương Kim Cương tham đan dược của Thanh Vân huynh đệ, nên gây ra nhiều chuyện như vậy. Trương Kim Cương mặc dù đã bị trừng phạt, nhưng Phong Vân đạo trường cũng không thể trốn tránh trách nhiệm. Ta đã hạ lệnh, đóng cửa Phong Vân đạo trường, vĩnh viễn không được mở lại. Trương Phong với tư cách là tràng chủ của Phong Vân đạo trường, cho dù là em vợ ta, nhưng dung túng thủ hạ, hung hăng càn quấy, chạm đến uy nghiêm của chư vị đại nhân, muốn chém giết thế nào, tùy ý chư vị đại nhân. Mà thủ hạ của ta, cùng Trương Kim Cương cấu kết, mặc dù đã đền tội, nhưng tòng phạm với hắn, hết thảy cách chức, trục xuất khỏi phủ. Mà Thanh Vân huynh đệ bị oan khuất, bản phủ nguyện ý dùng mười vạn sơ linh tam phẩm linh thạch bồi thường.
Xử lý như thế, Tạ Thông tuyệt đối rất có thành ý. Ngay cả mạng của em vợ mình, cũng không có ý định bảo vệ.
Sau khi Hàn Lực nghe xong, gật gật đầu, hướng Nhậm Thương Khung nhìn lại.
Nhậm Thương Khung từ chối cho ý kiến, hỏi Nhậm Thanh Vân:
- Thanh Vân, ngươi cảm thấy như thế nào?
Nhậm Thanh Vân dù sao cũng chưa thấy qua trận thế lớn như vậy, nghĩ thầm Trương Kim Cương cùng tên vệ sĩ kia đều đã bị trừng phạt, còn có mười vạn sơ linh tam phẩm linh thạch, trong lòng rất cuồng hỉ, đây quả thực là cái bánh từ trên trời rơi xuống. Tỉ lệ hồi báo, quả thực vượt qua tưởng tượng. Chút oán khí trong nội tâm, thoáng cái biến mất không thấy tung tích.
/925
|