Sau khi tin tức Thiên Yêu xuất động, chiếm giữ Kim Giao Đảo truyền ra, đa số võ giả dự thi, đều vì Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương Khung mà đổ mồ hôi, đương nhiên cũng không thiếu người hả hê.
Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao là thiên tài kinh diễm, thì tính sao? Ở Kim Giao Đảo cậy mạnh, dẫn động thú triều, chính là tự tìm cái chết.
Có thể nói, ngoại trừ thành viên của Nhậm thị cùng Bắc Cung gia tộc, cộng với những gia tộc có giao tình với hai nhà ra. Những người còn lại cơ hồ có thể nói là cam tâm tình nguyện chứng kiến Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao vẫn lạc.
Ghen ghét là nguồn gốc của tội lỗi.
Cho dù những người này không giống với phàm phu võ giả, cũng không có thể ngoại lệ.
Tống Lam quả nhiên giống như Nhậm Thương Khung sở liệu, trước khi ba mươi ngày kết thúc đã trốn ra khỏi Kim Giao Đảo. Cũng chính bởi vì Tống Lam trốn thoát, nên mọi người mới biết kinh biến ở Kim Giao Đảo.
Ngay cả Thiên Các cũng cảm thấy Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà, quy củ không cho phép bọn họ nhúng tay vào.
Ba mươi ngày cuối cùng cũng hết. Ai cũng biết, thời gian tập hợp sẽ bị lùi lại một thời gian ngắn. Nhưng nếu vẫn không xuất hiện, sẽ tính bị loại khỏi thí luyện. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao, một là sẽ xuất hiện đúng giờ, hai là rất có thể đã chết.
Nhậm thị gia tộc, hai tay Nhậm Tinh Hà siết chặt, sắc mặt trắng bệch. Muốn nói tình hình trước mắt này không lo lắng, đó là giả dối.
Cho dù thần kinh của Nhậm Tinh Hà lúc này có hỏng đi nữa, cũng biết sự tình không ổn, miệng lẩm bẩm nói:
- Lão Nhị, nhiều cửa ải khó khăn hơn cũng đã vượt qua, Kim Giao Đảo này, đệ phải vượt qua cho ta. Có rất nhiều người chờ đệ đi ra.
Lạc Điệp Vũ an ủi:
- Tinh Hà, Thương Khung không phải người đoản mệnh. Theo ta nghĩ, Tống Lam là cố ý nói xạo, cốt ý để che dấu hành vi chạy trốn của nàng mà thôi.
Nhậm Thanh Nguyệt cũng rất đồng ý quan điểm này:
- Đúng vậy, ta thấy Tống Lam nói không tỉ mỉ, bên trong lại có nhiều vấn đề không hợp lẽ thường, nên không thể tin hết.
Nhưng Vũ Phi Dương lại cười lạnh nói:
- Tống gia tiểu thư biết thức thời mới là tuấn kiệt, việc không thể làm, quyết đoán buông tha, cái này gọi là trí tuệ. Có ít người không biết lượng sức, tự cao tự đại...
Nhậm Thanh Vân lạnh lùng nói:
- Vũ huynh đã tôn sùng Tống Lam như vậy, ngược lại có thể cân nhắc hướng Tống gia cầu hôn, như thế rắn chuột một ổ, lang sói một nhà sẽ tiện hơn.
- Đúng vậy nha, tội gì phải quấn quít lấy Lạc tiểu thư không tha?
Nhậm Thanh Nguyệt cũng trả lời lại một cách mỉa mai.
Vũ Phi Dương ung dung bật cười, thời điểm lúc này, hắn rất thích xem vẻ mặt lo lắng của Nhậm thị gia tộc. Nhậm thị càng lo lắng, hắn càng thoải mái.
- Thời gian cũng sắp đến rồi.
Nhậm Cao Ca có chút lo lắng đi tới:
- Đúng rồi, hai vòng trước Thương Khung đã hơn Tống Lam tám chín ngàn điểm. Cho dù cửa ải này không thể xuất hiện đúng giờ, thành tích Kim Giao Đảo không có hiệu lực. Nhưng Tống Lam cũng không thể là quán quân được. Thành tích của nàng ở Kim Giao Đảo quá bình thường, nàng còn không kiên trì đến cuối cùng, không cách nào gấp đôi điểm số, nhiều lắm chỉ thêm sáu ngàn điểm mà thôi...
Vũ Phi Dương cười lạnh nói:
- Thế cục bây giờ còn không rõ ràng sao? Tống Lam rất xảo quyệt, ta dám cá là hai người bọn họ đã táng thân trong bụng yêu tộc rồi.
Nhậm Tinh Hà liếc nhìn Vũ Phi Dương:
- Vũ Phi Dương, ngươi không biết ngươi là người thừa ở đây sao? Có phải muốn đứng gần Nhậm thị ta để có chút danh tiếng hay không?
- Danh tiếng? Đúng là ngây thơ!
Lạc Điệp Vũ nói thầm, thần sắc khinh thường vô cùng.
Loại hành động ném đá xuống giếng này, làm cho Lạc Điệp Vũ càng thêm khinh bỉ Vũ Phi Dương.
Ngay lúc này, Vạn Ưng Vương bỗng nhiên cười lên ha hả:
- Xem ra Tam Giao Đảo thí luyện này, quả nhiên xuất hiện thiên đại kỳ tích!
Thanh âm của Vạn Ưng Vương vừa dứt, từ trong Kim Giao Đảo truyền đến tiếng bước chân nhanh như gió. Bắc Cung Dao dáng điệu uyển chuyển, từ trong rừng nhảy ra ngoài.
Trên lưng của nàng còn có một người, chính là Nhậm Thương Khung.
Giờ phút này, Nhậm Thương Khung sắc mặt trắng bệch, tứ chi bủn rủn, tuy toàn thân vô lực, nhưng khóe miệng lại rất quật cường cùng lãnh ngạo, ánh mắt giống như đao đảo qua toàn trường, sau đó dừng lại trên mặt Tống Lam.
Nhậm Tinh Hà bước nhanh đi lên, đem Nhậm Thương đỡ xuống:
- Lão Nhị, đệ bị sao vậy?
Nhậm Thương Khung cười khổ một tiếng:
- Không có gì đáng ngại.
Nhưng trong nội tâm lại nói, lần tới luyện chế Tùng Vân Tán, nhất định phải luyện thêm giải dược.
Bắc Cung Dao cõng theo Nhậm Thương Khung chạy ra khỏi Kim Giao Đảo!
Tình cảnh này, làm cho tất cả võ giả đều choáng váng. Bắc Cung Dao nghiêm nghị không thể xâm phạm, vậy mà cùng Nhậm Thương Khung thân mật như thế, tự mình cõng hắn chạy trốn?
Vạn Ưng Vương cười ha ha:
- Tốt, tốt, đúng giờ trở về. Bắc Cung Dao, Nhậm Thương Khung, các ngươi sáng tạo ra kỳ tích, tuyệt đối là kỳ tích!
Tống Lam nhìn thấy Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương còn sống đi ra, sắc mặt lập tức ảm đạm. Nàng biết rõ, mình nghìn tính vạn tính, vẫn không bằng trời tính.
Bắc Cung Dao sắc mặt như sương, chậm rãi đi tới trước mặt Tống Lam, thản nhiên nói:
- Tống xảo quyệt, tỷ cho ngươi thất vọng rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Tống Lam giả bộ phẫn nộ.
- Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Những việc ngươi làm ở Kim Giao Đảo, chúng ta đều nhớ kỹ.
Bắc Cung Dao tuy rất phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, không làm mất đi hình tượng của mình.
- Cũng không biết ngươi nói cái gì.
Tống Lam làm ra vẻ vô tội.
Bắc Cung Dao lạnh lùng cười cười, bỏ đi không thèm nói. Đi vào bên trong trận doanh của Bắc Cung gia tộc, khoanh chân mà ngồi, không nói tiếng nào. Trận chiến này, nàng dốc hết sức chạy trốn, chân khí hao tổn cực lớn.
Vạn Ưng Vương cười nói:
- Tất cả thí sinh đã đến đông đủ, bắt đầu thống kê thành tích.
Kim Giao Đảo thí luyện, ngay từ đầu dự thi chỉ có ba mươi bảy người, lại có ba người không tham gia, sau đó người bỏ cuộc cùng tử vong, kể từ đó, chân chính có thành tích, cũng không quá hai mươi người.
Mà những người có thành tích này, đại bộ phận thu hoạch rất khó coi, căn bản không cần thời gian thống kê. Rất nhanh, đại bộ phận thành tích đã thống kê xong.
Kể từ đó, ngoại trừ tam giáp ra, bài danh của những người khác đã có đầy đủ.
Vị trí thứ tư, đương nhiên là Nhậm Thanh Vân. Ở Kim Giao Đảo thí luyện, hắn tuy thu hoạch không nhiều lắm, nhưng đối thủ cạnh tranh chủ yếu của hắn, cơ hồ cũng không có thu hoạch gì.
Bởi vậy Nhậm Thanh Vân vững vàng ở vị trí thứ tư.
Thứ năm, Nhậm Tinh Hà.
Thứ sáu, Cao Hồng Tinh.
Thứ bảy, Vũ Phi Dương.
Thứ tám, Nhậm Cao Ca.
Thứ chín, Nhậm Thanh Nguyệt.
Thứ mười, Lạc Quy Nam.
Nhậm Thanh Nguyệt vốn xếp hạng thứ mười hai, nhưng mà Kim Giao Đảo thí luyện, hai người trên nàng bị mất mạng, để cho thành tích của Nhậm Thanh Nguyệt tiến vào Top 10.
Trong tay Vạn Ưng Vương có ba quyển trục, theo thứ tự là thám hoa, bảng nhãn cùng trạng nguyên. Chuyện cho tới bây giờ, không cần Vạn Ưng Vương tuyên bố, mọi người cũng đã biết thứ tự rồi.
- Thám hoa của Tam Giao Đảo thí luyện…Tống Lam, mặc dù không thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng biểu hiện cũng là người biết thời thế, không hổ là kẻ có được đại đạo hạt giống!
Lời ca ngợi này nếu rơi xuống đầu những người khác, tất nhiên sẽ vui mừng như cha mẹ chết sống lại, nhưng với Tống Lam thì ngược lại.
Lúc trước, ai cũng nghĩ nàng sẽ là người đứng đầu, được công nhận là người mạnh nhất, là thiên tài Trúc Cơ cửu trọng. Thế nhưng mà, kết quả sau cùng, nàng không những không phải là quán quân, thậm chí vị trí thứ hai cũng không được.
Thám hoa, đây tuyệt đối là nhát dao đâm vào lòng nàng.
- Bảng nhãn của Tam Giao Đảo thí luyện…Bắc Cung Dao. Hữu dũng hữu mưu, tài trí song tuyệt, một mực kiên trì đến cuối cùng, thành tích nổi bật, nhất là tru sát Trúc Cơ cửu trọng yêu linh, ở dưới mắt Thiên yêu chạy trốn, tên tuổi có thể lưu danh sử sách!
Bắc Cung Dao không bi không hỉ, cung kính nhận lấy quyển trục thuộc về mình.
Vạn Ưng Vương cầm trong tay một quyển trục vàng sắc rực rỡ giơ lên, cười nói:
- Kế tiếp là trạng nguyên của Tam Giao Đảo thí luyện. Trạng nguyên lần này, có thể nói là không ai tranh cãi. Tuy Nhậm Thương Khung lúc trước không phải là người mạnh nhất, nhưng biểu hiện của hắn, thiên sử lưu danh. Trước kia, bất luận là võ giả thí luyện nào, thu hoạch yêu đan ở Kim Giao Đảo, đều ít đến thương cảm. Duy chỉ có Nhậm Thương Khung, thu hoạch vẫn tràn đầy. Càng khó được chính là thành tích ở ba đảo của hắn luôn tiến tới không lùi. Nhất là thời khắc cuối cùng, cùng Bắc Cung Dao liên thủ giết chết Thiên Yêu, thu hoạch yêu đan của Thiên Yêu! Bởi vậy, quán quân của thí luyện, Nhậm Thương Khung hoàn toàn xứng đáng, Vân La vô song!
Xác thực như Vạn Ưng Vương nói, biểu hiện bậc này, Vân La Thành không có khả năng xuất hiện người thứ hai, một câu “Vân La vô song” Nhậm Thương Khung không cần hổ thẹn.
Nhậm Thương Khung tiếp nhận quyển trục ánh vàng rực rỡ, vung tay giơ lên cao, trong miệng thì thào tự nói:
- Phụ thân, hài nhi không làm mất mặt người rồi....
Thời khắc Nhậm Thương Khung giơ quyển trục lên, tất cả võ giả ở đây đều biết...
Một thí luyện quán quân mới lại ra đời.
Vạn Ưng Vương cười nói:
- Trường giang sóng sau đè sóng trước, lần trước là Nhậm Đông Lưu, lần này là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, phụ tử truyền thừa, thật là thiên cổ giai thoại. Chư vị, Tam Giao Đảo thí luyện, đến đây là kết thúc. Nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, sau đó phản hồi Vân La Thành. Đến lúc đó, các ngươi sẽ có ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó sẽ tiến hành võ đấu, lấy ra tam giáp!
Tam Giao Đảo thí luyện rốt cục đã xong. Có nhà vui có nhà buồn. Võ giả tham gia thí luyện tổng cộng có hơn bốn trăm tên.
Lúc này trở về không tới ba trăm người.
Đương nhiên, loại sinh tử thí luyện này, từ xưa đến nay đều như vậy. Trên đường võ đạo vốn dĩ tràn đầy huyết tinh, chỉ có người vững vàng sống sót mới có thể đi tiếp.
Nhậm thị bên này, tuy cũng có tộc nhân vẫn lạc, nhưng Nhậm Thương Khung cường thế đoạt giải quán quân, cùng với bốn người khác bài danh top 10, bao nhiêu bi thương thoáng chốc vơi đi rất nhiều.
Trong Top 10, Nhậm thị đã độc chiếm năm danh ngạch, làm cho mọi người sung sướng vô cùng.
Mà thảm hại nhất, tự nhiên là không ai qua được Tống Lam. Tống gia công chúa tâm cao khí ngạo này, trong lòng đã lập tử chí, Võ đấu ở Vân La Thành, nhất định sẽ khiêu chiến Nhậm Thương Khung, quyết phân cao thấp!
Mà đây cũng là cơ hội cuối cùng để nàng xoay chuyển tình thế!
Nếu như thất bại, như vậy ba năm tiếp theo, nàng phải làm nô bộc mặc cho Nhậm Thương Khung sai xử!
Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao là thiên tài kinh diễm, thì tính sao? Ở Kim Giao Đảo cậy mạnh, dẫn động thú triều, chính là tự tìm cái chết.
Có thể nói, ngoại trừ thành viên của Nhậm thị cùng Bắc Cung gia tộc, cộng với những gia tộc có giao tình với hai nhà ra. Những người còn lại cơ hồ có thể nói là cam tâm tình nguyện chứng kiến Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao vẫn lạc.
Ghen ghét là nguồn gốc của tội lỗi.
Cho dù những người này không giống với phàm phu võ giả, cũng không có thể ngoại lệ.
Tống Lam quả nhiên giống như Nhậm Thương Khung sở liệu, trước khi ba mươi ngày kết thúc đã trốn ra khỏi Kim Giao Đảo. Cũng chính bởi vì Tống Lam trốn thoát, nên mọi người mới biết kinh biến ở Kim Giao Đảo.
Ngay cả Thiên Các cũng cảm thấy Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao lành ít dữ nhiều.
Nhưng mà, quy củ không cho phép bọn họ nhúng tay vào.
Ba mươi ngày cuối cùng cũng hết. Ai cũng biết, thời gian tập hợp sẽ bị lùi lại một thời gian ngắn. Nhưng nếu vẫn không xuất hiện, sẽ tính bị loại khỏi thí luyện. Bởi vậy, Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao, một là sẽ xuất hiện đúng giờ, hai là rất có thể đã chết.
Nhậm thị gia tộc, hai tay Nhậm Tinh Hà siết chặt, sắc mặt trắng bệch. Muốn nói tình hình trước mắt này không lo lắng, đó là giả dối.
Cho dù thần kinh của Nhậm Tinh Hà lúc này có hỏng đi nữa, cũng biết sự tình không ổn, miệng lẩm bẩm nói:
- Lão Nhị, nhiều cửa ải khó khăn hơn cũng đã vượt qua, Kim Giao Đảo này, đệ phải vượt qua cho ta. Có rất nhiều người chờ đệ đi ra.
Lạc Điệp Vũ an ủi:
- Tinh Hà, Thương Khung không phải người đoản mệnh. Theo ta nghĩ, Tống Lam là cố ý nói xạo, cốt ý để che dấu hành vi chạy trốn của nàng mà thôi.
Nhậm Thanh Nguyệt cũng rất đồng ý quan điểm này:
- Đúng vậy, ta thấy Tống Lam nói không tỉ mỉ, bên trong lại có nhiều vấn đề không hợp lẽ thường, nên không thể tin hết.
Nhưng Vũ Phi Dương lại cười lạnh nói:
- Tống gia tiểu thư biết thức thời mới là tuấn kiệt, việc không thể làm, quyết đoán buông tha, cái này gọi là trí tuệ. Có ít người không biết lượng sức, tự cao tự đại...
Nhậm Thanh Vân lạnh lùng nói:
- Vũ huynh đã tôn sùng Tống Lam như vậy, ngược lại có thể cân nhắc hướng Tống gia cầu hôn, như thế rắn chuột một ổ, lang sói một nhà sẽ tiện hơn.
- Đúng vậy nha, tội gì phải quấn quít lấy Lạc tiểu thư không tha?
Nhậm Thanh Nguyệt cũng trả lời lại một cách mỉa mai.
Vũ Phi Dương ung dung bật cười, thời điểm lúc này, hắn rất thích xem vẻ mặt lo lắng của Nhậm thị gia tộc. Nhậm thị càng lo lắng, hắn càng thoải mái.
- Thời gian cũng sắp đến rồi.
Nhậm Cao Ca có chút lo lắng đi tới:
- Đúng rồi, hai vòng trước Thương Khung đã hơn Tống Lam tám chín ngàn điểm. Cho dù cửa ải này không thể xuất hiện đúng giờ, thành tích Kim Giao Đảo không có hiệu lực. Nhưng Tống Lam cũng không thể là quán quân được. Thành tích của nàng ở Kim Giao Đảo quá bình thường, nàng còn không kiên trì đến cuối cùng, không cách nào gấp đôi điểm số, nhiều lắm chỉ thêm sáu ngàn điểm mà thôi...
Vũ Phi Dương cười lạnh nói:
- Thế cục bây giờ còn không rõ ràng sao? Tống Lam rất xảo quyệt, ta dám cá là hai người bọn họ đã táng thân trong bụng yêu tộc rồi.
Nhậm Tinh Hà liếc nhìn Vũ Phi Dương:
- Vũ Phi Dương, ngươi không biết ngươi là người thừa ở đây sao? Có phải muốn đứng gần Nhậm thị ta để có chút danh tiếng hay không?
- Danh tiếng? Đúng là ngây thơ!
Lạc Điệp Vũ nói thầm, thần sắc khinh thường vô cùng.
Loại hành động ném đá xuống giếng này, làm cho Lạc Điệp Vũ càng thêm khinh bỉ Vũ Phi Dương.
Ngay lúc này, Vạn Ưng Vương bỗng nhiên cười lên ha hả:
- Xem ra Tam Giao Đảo thí luyện này, quả nhiên xuất hiện thiên đại kỳ tích!
Thanh âm của Vạn Ưng Vương vừa dứt, từ trong Kim Giao Đảo truyền đến tiếng bước chân nhanh như gió. Bắc Cung Dao dáng điệu uyển chuyển, từ trong rừng nhảy ra ngoài.
Trên lưng của nàng còn có một người, chính là Nhậm Thương Khung.
Giờ phút này, Nhậm Thương Khung sắc mặt trắng bệch, tứ chi bủn rủn, tuy toàn thân vô lực, nhưng khóe miệng lại rất quật cường cùng lãnh ngạo, ánh mắt giống như đao đảo qua toàn trường, sau đó dừng lại trên mặt Tống Lam.
Nhậm Tinh Hà bước nhanh đi lên, đem Nhậm Thương đỡ xuống:
- Lão Nhị, đệ bị sao vậy?
Nhậm Thương Khung cười khổ một tiếng:
- Không có gì đáng ngại.
Nhưng trong nội tâm lại nói, lần tới luyện chế Tùng Vân Tán, nhất định phải luyện thêm giải dược.
Bắc Cung Dao cõng theo Nhậm Thương Khung chạy ra khỏi Kim Giao Đảo!
Tình cảnh này, làm cho tất cả võ giả đều choáng váng. Bắc Cung Dao nghiêm nghị không thể xâm phạm, vậy mà cùng Nhậm Thương Khung thân mật như thế, tự mình cõng hắn chạy trốn?
Vạn Ưng Vương cười ha ha:
- Tốt, tốt, đúng giờ trở về. Bắc Cung Dao, Nhậm Thương Khung, các ngươi sáng tạo ra kỳ tích, tuyệt đối là kỳ tích!
Tống Lam nhìn thấy Bắc Cung Dao cùng Nhậm Thương còn sống đi ra, sắc mặt lập tức ảm đạm. Nàng biết rõ, mình nghìn tính vạn tính, vẫn không bằng trời tính.
Bắc Cung Dao sắc mặt như sương, chậm rãi đi tới trước mặt Tống Lam, thản nhiên nói:
- Tống xảo quyệt, tỷ cho ngươi thất vọng rồi.
- Ngươi nói cái gì?
Tống Lam giả bộ phẫn nộ.
- Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết. Những việc ngươi làm ở Kim Giao Đảo, chúng ta đều nhớ kỹ.
Bắc Cung Dao tuy rất phẫn nộ, nhưng vẫn cố gắng khắc chế, không làm mất đi hình tượng của mình.
- Cũng không biết ngươi nói cái gì.
Tống Lam làm ra vẻ vô tội.
Bắc Cung Dao lạnh lùng cười cười, bỏ đi không thèm nói. Đi vào bên trong trận doanh của Bắc Cung gia tộc, khoanh chân mà ngồi, không nói tiếng nào. Trận chiến này, nàng dốc hết sức chạy trốn, chân khí hao tổn cực lớn.
Vạn Ưng Vương cười nói:
- Tất cả thí sinh đã đến đông đủ, bắt đầu thống kê thành tích.
Kim Giao Đảo thí luyện, ngay từ đầu dự thi chỉ có ba mươi bảy người, lại có ba người không tham gia, sau đó người bỏ cuộc cùng tử vong, kể từ đó, chân chính có thành tích, cũng không quá hai mươi người.
Mà những người có thành tích này, đại bộ phận thu hoạch rất khó coi, căn bản không cần thời gian thống kê. Rất nhanh, đại bộ phận thành tích đã thống kê xong.
Kể từ đó, ngoại trừ tam giáp ra, bài danh của những người khác đã có đầy đủ.
Vị trí thứ tư, đương nhiên là Nhậm Thanh Vân. Ở Kim Giao Đảo thí luyện, hắn tuy thu hoạch không nhiều lắm, nhưng đối thủ cạnh tranh chủ yếu của hắn, cơ hồ cũng không có thu hoạch gì.
Bởi vậy Nhậm Thanh Vân vững vàng ở vị trí thứ tư.
Thứ năm, Nhậm Tinh Hà.
Thứ sáu, Cao Hồng Tinh.
Thứ bảy, Vũ Phi Dương.
Thứ tám, Nhậm Cao Ca.
Thứ chín, Nhậm Thanh Nguyệt.
Thứ mười, Lạc Quy Nam.
Nhậm Thanh Nguyệt vốn xếp hạng thứ mười hai, nhưng mà Kim Giao Đảo thí luyện, hai người trên nàng bị mất mạng, để cho thành tích của Nhậm Thanh Nguyệt tiến vào Top 10.
Trong tay Vạn Ưng Vương có ba quyển trục, theo thứ tự là thám hoa, bảng nhãn cùng trạng nguyên. Chuyện cho tới bây giờ, không cần Vạn Ưng Vương tuyên bố, mọi người cũng đã biết thứ tự rồi.
- Thám hoa của Tam Giao Đảo thí luyện…Tống Lam, mặc dù không thể kiên trì đến cuối cùng, nhưng biểu hiện cũng là người biết thời thế, không hổ là kẻ có được đại đạo hạt giống!
Lời ca ngợi này nếu rơi xuống đầu những người khác, tất nhiên sẽ vui mừng như cha mẹ chết sống lại, nhưng với Tống Lam thì ngược lại.
Lúc trước, ai cũng nghĩ nàng sẽ là người đứng đầu, được công nhận là người mạnh nhất, là thiên tài Trúc Cơ cửu trọng. Thế nhưng mà, kết quả sau cùng, nàng không những không phải là quán quân, thậm chí vị trí thứ hai cũng không được.
Thám hoa, đây tuyệt đối là nhát dao đâm vào lòng nàng.
- Bảng nhãn của Tam Giao Đảo thí luyện…Bắc Cung Dao. Hữu dũng hữu mưu, tài trí song tuyệt, một mực kiên trì đến cuối cùng, thành tích nổi bật, nhất là tru sát Trúc Cơ cửu trọng yêu linh, ở dưới mắt Thiên yêu chạy trốn, tên tuổi có thể lưu danh sử sách!
Bắc Cung Dao không bi không hỉ, cung kính nhận lấy quyển trục thuộc về mình.
Vạn Ưng Vương cầm trong tay một quyển trục vàng sắc rực rỡ giơ lên, cười nói:
- Kế tiếp là trạng nguyên của Tam Giao Đảo thí luyện. Trạng nguyên lần này, có thể nói là không ai tranh cãi. Tuy Nhậm Thương Khung lúc trước không phải là người mạnh nhất, nhưng biểu hiện của hắn, thiên sử lưu danh. Trước kia, bất luận là võ giả thí luyện nào, thu hoạch yêu đan ở Kim Giao Đảo, đều ít đến thương cảm. Duy chỉ có Nhậm Thương Khung, thu hoạch vẫn tràn đầy. Càng khó được chính là thành tích ở ba đảo của hắn luôn tiến tới không lùi. Nhất là thời khắc cuối cùng, cùng Bắc Cung Dao liên thủ giết chết Thiên Yêu, thu hoạch yêu đan của Thiên Yêu! Bởi vậy, quán quân của thí luyện, Nhậm Thương Khung hoàn toàn xứng đáng, Vân La vô song!
Xác thực như Vạn Ưng Vương nói, biểu hiện bậc này, Vân La Thành không có khả năng xuất hiện người thứ hai, một câu “Vân La vô song” Nhậm Thương Khung không cần hổ thẹn.
Nhậm Thương Khung tiếp nhận quyển trục ánh vàng rực rỡ, vung tay giơ lên cao, trong miệng thì thào tự nói:
- Phụ thân, hài nhi không làm mất mặt người rồi....
Thời khắc Nhậm Thương Khung giơ quyển trục lên, tất cả võ giả ở đây đều biết...
Một thí luyện quán quân mới lại ra đời.
Vạn Ưng Vương cười nói:
- Trường giang sóng sau đè sóng trước, lần trước là Nhậm Đông Lưu, lần này là nhi tử của Nhậm Đông Lưu, phụ tử truyền thừa, thật là thiên cổ giai thoại. Chư vị, Tam Giao Đảo thí luyện, đến đây là kết thúc. Nghỉ ngơi và hồi phục một ngày, sau đó phản hồi Vân La Thành. Đến lúc đó, các ngươi sẽ có ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục, sau đó sẽ tiến hành võ đấu, lấy ra tam giáp!
Tam Giao Đảo thí luyện rốt cục đã xong. Có nhà vui có nhà buồn. Võ giả tham gia thí luyện tổng cộng có hơn bốn trăm tên.
Lúc này trở về không tới ba trăm người.
Đương nhiên, loại sinh tử thí luyện này, từ xưa đến nay đều như vậy. Trên đường võ đạo vốn dĩ tràn đầy huyết tinh, chỉ có người vững vàng sống sót mới có thể đi tiếp.
Nhậm thị bên này, tuy cũng có tộc nhân vẫn lạc, nhưng Nhậm Thương Khung cường thế đoạt giải quán quân, cùng với bốn người khác bài danh top 10, bao nhiêu bi thương thoáng chốc vơi đi rất nhiều.
Trong Top 10, Nhậm thị đã độc chiếm năm danh ngạch, làm cho mọi người sung sướng vô cùng.
Mà thảm hại nhất, tự nhiên là không ai qua được Tống Lam. Tống gia công chúa tâm cao khí ngạo này, trong lòng đã lập tử chí, Võ đấu ở Vân La Thành, nhất định sẽ khiêu chiến Nhậm Thương Khung, quyết phân cao thấp!
Mà đây cũng là cơ hội cuối cùng để nàng xoay chuyển tình thế!
Nếu như thất bại, như vậy ba năm tiếp theo, nàng phải làm nô bộc mặc cho Nhậm Thương Khung sai xử!
/925
|