Từ Như Tĩnh biết con sói trắng này lai lịch chắc chắn không tầm thường, nếu không đám người thần bí kia sẽ không chạy đôn chạy đáo khắp nơi khắp chốn lùng sục cho bằng được nó. Thế nhưng, rốt cuộc thì bọn chúng muốn bắt nó để làm gì cơ chứ? Làm thí nghiệm? Hay nó là loại sói thuộc dòng quý hiếm nào đó?
Vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi cô cũng chẳng tìm ra một chút manh mối nào, đành bất lực lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ánh trăng bàng bạc lung linh lách qua khe cửa rót đầy căn phòng, cô đột nhiên cảm thấy lành lạnh, giống như là… có vật gì đó lạnh lẽo vừa chạm vào ngực mình vậy.
Mềm mại mà lạnh như băng.
Cô muốn mở mắt ra nhưng bất luận cô cố gắng như thế nào cũng không sao tỉnh giấc được. Đây là hiện tượng bóng đè khi mê man sao? Cô không rõ lắm, đầu óc hỗn loạn quay cuồng, suy nghĩ trôi lơ lửng miên man tới chân trời nào đó, còn cảm giác lạnh như băng trước ngực thật lâu thật lâu không hề tan biến.
Khi cô giật mình tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Phản ứng đầu tiên của Từ Như Tĩnh là cúi đầu.
Cảm giác trong giấc mơ quá đỗi chân thực, cô muốn tận mắt kiểm chứng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Thế nhưng khi thấy rõ dấu vết trước ngực mình thì cô dường như ngừng thở.
Đó không phải là một giấc mơ, trên ngực cô, quả thật có một ấn ký màu đỏ, giống như là… Dấu hôn. Cô do dự sờ lên ấn ký ấy, cái cảm giác lạnh như băng này tựa như truyền tới từ đầu ngón tay.
Làm sao có thể như vậy được? Trong phòng chỉ có mình với con sói trắng thôi mà…
Sói trắng?
Từ Như Tĩnh mở to mắt, tìm kiếm khắp xung quanh, lúc này cô mới phát hiện ra con sói trắng kia chẳng biết đã bỏ đi từ lúc nào, căn phòng chỉ còn lại một mình cô. Từ Như Tĩnh xuống giường, lật tung mọi ngóc ngách xó xỉnh trong nhà cũng không tìm được dấu vết của con sói. Cuối cùng, cô mở cửa bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy. Trên sân tuyết trắng phủ dày trước mặt cô, có rất nhiều dấu chân, dấu chân của con sói, dưới ánh nắng mặt trời tuyết dần tan chảy, những dấu chân đó như ẩn như hiện. Nó đi rồi. Từ Như Tĩnh bất giác sờ lên dấu hôn trước ngực mình, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo hướng những dấu chân sói biến mất, một hồi lâu sau vẫn chưa hết ngẩn ngơ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Đông qua xuân lại tới, lớp tuyết dày đang dần tan chảy hết, những chồi non, mầm cây chôn vùi sâu dưới lớp tuyết đã đến lúc ngóc đầu lên, vươn mình nảy nở, khunh cảnh sơn thủy hữu tình nơi rừng núi hiện ra thật đẹp, cuộc sống cứ yên ả như vậy mà qua đi.
Từ Như Tĩnh vẫn sống cuộc sống như trước đây, một cuộc sống yên bình rất đỗi bình thường.
Kết thúc kì nghỉ đông, cô lại chuẩn bị sách vở đi học, hằng ngày bài vở ngập đầu.
Kí ức về con sói trắng và dấu hôn trên ngực từ từ phai nhạt trong cô. Tuy ở sườn núi nhưng có cáp treo nên mỗi ngày cô đi học cũng không quá vất vả và mất nhiều thời gian. Ngày ngày sau khi tan học, cô ngồi lên cáp treo để về nhà, bởi vì bây giờ cũng sắp tối rồi nên trong khoang chứa chỉ có cô và một người đàn ông xa lạ.
Nói là xa lạ nhưng không hiểu sao Từ Như Tĩnh lại có cảm giác người đàn ông này hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi. Bởi vì phép lịch sử tối thiểu, cô không khiếm nhã tới mức nhìn chằm chằm vào người đó, cô ngồi một bên, rút ra một quyển sách bắt đầu nhẩm lại bài học ngày hôm nay.
Cô có ngũ quan thanh tú và làn da trắng nõn tuy không xếp vào dạng xinh đẹp tuyệt trần nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại có loại khí chất thanh nhã không thể rời mắt. Cô mặc đồng phục, váy dài đến đầu gối, màu sẫm càng làm nổi bật đôi chân thon dài trắng nõn của cô hơn. Cô cúi thấp đầu, hàng lông mi dài cong vút khẽ động, từng đường nét trên khuôn mặt của cô vô cùng hài hòa.
Bên trong khoang chứa rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giở từng trang sách. Phong cảnh bên ngoài chậm rãi biến đổi, mùa xuân đã về, lộc non xanh mơn mởn trên các cành cây, tán lá trông thích mắt vô cùng.
Giữa không gian rộng lớn bao la ấy của núi rừng, có hai người ngồi trong cáp treo im lặng, không ai nói lời nào.
Nhưng dần dần, Từ Như Tĩnh bắt đầu phân tâm, cô không sao tập trung được. Cô luôn có cảm giác, ai đó đang chăm chú nhìn mình, không chút dấu diếm ánh mắt ấy khóa chặt cô. Vì vậy cô không có cách nào tập trung đọc sách cho được.
Ánh mắt kia cũng rất quen thuộc, lạnh lùng, hờ hững, còn có một thứ tình cảm gì đó cô không diễn tả được. Ánh mắt thần bí đó đến từ người đàn ông xa lạ ngồi đối diện cô. Cô chịu hết nổi rồi, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông kia. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, Từ Như Tĩnh trong khoảnh khắc bỗng thấy khẩn trương, tim đột nhiên đập rất nhanh.
Người đàn ông đó ngồi nghiêng về một bên, cô chỉ có thể thấy bên mặt trái của anh ta mà thôi. Anh ta rất điển trai, đôi môi của anh rất mỏng, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, thẳng, đôi mắt hẹp dài, khẽ nhíu lại, bộ dạng ấy tạo ra một loại mê hoặc hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Thế nhưng toàn thân người đàn ông này lại toát ra tà khí, còn có sự lạnh lẽo nhàn nhạt. Một loại nguy hiểm vô hình.
Thấy cô phát hiện, người đàn ấy đó cũng không thu hồi ánh mắt mà ngược lại càng nhìn cô thật sâu.
Giống như có thể nhìn thấu toàn bộ con người cô, cơ thể của cô và còn trái tim của cô nữa. Từ Như Tĩnh không dám tiếp tục nhìn người đàn ông đó, cô luống cuống quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài khoang chứa.
Vạn vật chốn rừng núi này đều vắng lặng im lìm, một ngày sầm uất náo nhiệt đã qua, ánh sáng mặt trời bây giờ đã vô cùng yếu ớt, bóng tối đang dần bao phủ vạn vật.
Từ nhỏ tới lớn, cô đã đi và về ngồi trên cái cáp treo này không biết bao nhiêu lần. Ngồi lơ lửng giữa không gian rộng lớn, ở cái không gian không thuộc về trời và tựa như xa cách mặt đất, cảm giác ngồi ở trên này vừa mới lạ có chút phiêu lưu lại vừa có chút hoảng sợ. Mà bây giờ, tâm trạng bất an của cô càng ngày càng lớn. Bởi vì người đàn ông ngồi đối diện cô. Anh ta làm cho cô rất bất an.
Cô hoảng loạn, không có cách nào bình tĩnh lại được, anh ta làm rối tung tâm trí cô, thậm chí ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn dồn dập bất thường.
Từ Như Tĩnh cố gắng trấn an mình, hít một hơi thật sâu, không sao đâu, chỉ còn vài phút nữa thôi là mình sẽ về đến nhà rồi, chỉ còn vài phút nữa mình có thể thoát khỏi người đàn ông này rồi.
Cô cố gắng an ủi bản thân mình như vậy. Thế nhưng cô đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Cô nghe thấy tiếng người đàn ông kia đứng dậy, từ từ hướng về phía cô mà bước tới. Bước chân của anh ta rất nhẹ, rất trầm nhưng lại vang động trong không gian khoang chứa vốn yên ắng lạ thường.
Cảm giác bị áp bách, Từ Như Tĩnh cảm giác có một khối áp lực khổng lồ đang đè nặng lên mình, yết hầu của cô bắt đầu co rút nhanh. Cô vẫn không hề quay đầu lại. Cô không dám quay đầu lại. Cô đang trốn tránh. Nhưng tất cả những điều đó đều là vô nghĩa. Giọng nói của người đàn ông kia đã vang lên bên tai cô:
“Tôi đến đón em.”
Giọng nói của anh ta mang chút ý cười, dù là cười nhưng nó vẫn mang theo sự lạnh lùng chút thản nhiên hờ hững.
Từ Như Tĩnh không cho là anh ta đang nói chuyện với mình, nhưng mà trong khoang cáp treo này, ngoài anh ta ra thì chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Cô vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, không dám hé răng trả lời, cả người vô cùng căng thẳng, đôi bàn tay nắm thật chặt.
Khoang chứa thủy tinh, phản chiếu lại cái bóng nhàn nhạt của anh ta, xa lạ và nguy hiểm.
“Tiên sinh, anh nhận lầm người rồi.” Cuối cùng cô nói, bởi vì còn dè chừng nên giọng nói run rẩy không rõ ràng.
Anh ta nhẹ nhàng phản bác: “Tôi chưa bao giờ nhận lầm người.”
Từ Như Tĩnh lắc đầu: “Tôi thật sự không quen biết anh, bây giờ tôi phải về nhà rồi.”
“Em không thể về nhà.” Người đàn ông đó nói, trong giọng nói không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào: “Từ nay về sau, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi mà thôi.”
Từ Như Tĩnh đầu tiên là chết lặng, sau đó vài giây thì cô đột nhiên đứng bật dậy. Áp lực của anh ta khiến cô không thở nổi. Anh ta mang theo sự nguy hiểm khiến cho cô vô cùng sợ hãi và hoảng loạn. Cô đương nhiên cũng hiểu rõ, khoang chứa này hẹp như vậy căn bản là không có lối nào cho cô thoát thân cả.
Nhưng đây là bản năng của con người, cơ thể cô tự động phản ứng lại, cô muốn chạy trốn khỏi người đàn ông này. Chưa chạy được vài bước, người đàn ông kia đã tóm chặt lấy cánh tay của cô, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé.
Cách lớp vải mỏng manh, qua chỗ tiếp xúc với người anh ta, cô bất chợt cảm thấy cảm giác lành lạnh, cái lạnh quen thuộc.
Anh ta đưa tay kéo cô vào trong lòng. Cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Cô đã nhớ ra rồi. Tấm ảnh đó, người đàn ông trong tấm ảnh đó! Anh ta chính là người đàn ông trẻ tuổi trong tấm hình đó! Hơn nữa… Bên mắt phải của anh ta còn có một vết sẹo mờ nhạt. Ánh sáng từ ngọn đèn trong khoang chứa lập lòe chớp tắt, cô đang nhớ lại cái sinh vật lông trắng như tuyết ngày đó.
Một con sói trắng như hòa với tuyết. Kí ức của Từ Như Tĩnh trong dòng hồi tưởng dừng lại ở hình ảnh đó. Tiếp theo, cô ngửi thấy một mùi hương lạ lùng và cuối cùng chìm vào mê man, bất tỉnh. Trong giây phút còn tỉnh táo cuối cùng, cô nghe thấy người ấy nói:
“Em là của tôi.”
Một con sói trắng, con sói ấy nằm yên lặng trên tuyết. Nó hấp hối, cả người dính đầy máu, đỏ sẫm bê bết. Cô chạy tới, vuốt ve nó. Lông của nó mềm mại mà lạnh lẽo. Mắt phải của nó có một vết sẹo mờ nhạt. Cô đưa tay ra định sờ lên vết sẹo ấy. Bỗng nhiên, nó mở mắt ra, ánh mắt nó trong trẻo lạnh lùng, lạnh đến mức tận cùng.
Hết thảy đều xảy ra rất nhanh, nó đột nhiên bật dậy nhào tới chỗ cô, định cắn nát cổ họng cô… Nó càng ngày càng tiến tới gần cô, ngày một gần hơn…
Từ Như Tĩnh chợt bật dậy. Trên trán mồ hôi nhễ nhại từ từ chảy xuống khiến cô rùng mình ớn lạnh.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Cô nằm mơ thấy ác mộng. Từ Như Tĩnh úp mặt vào hai lòng bàn tay, tay cô, toàn thân cô vẫn còn đang run rẩy. Bỗng nhiên cô cảm thấy có cái gì đó rất khác thường. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Cô trong tích tắc ngây người rồi rất nhanh sau đó, cô chợt nhớ lại, người đàn ông kia, con sói trắng kia.
Từ Như Tĩnh không kịp suy nghĩ thêm nữa, cô nhảy xuống giường, chạy về hướng cửa. Mọi thứ thật là quỷ dị, cô muốn rời khỏi chốn này càng nhanh càng tốt, cô muốn tiếp tục cuộc sống êm đềm yên ả trong quá khứ. Nhưng đúng lúc này, cánh cửa bỗng bật mở. Người đàn ông xa lạ kia từ từ bước vào.
“Em đã tỉnh rồi?” Anh ta nói.
Từ Như Tĩnh lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi tới đây?”
“Tên tôi là Du Tư Nhân.” Người đàn ông kia khẽ mỉm cười: “Thật ra thì em đã biết thân phận của tôi rồi.”
Từ Như Tĩnh lắc đầu: “Không, tôi không biết.”
Du Tư Nhân khẽ vén những sợi tóc lơ thơ che khuất mắt phải của anh ta, để lộ ra vết sẹo mờ nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn thấy cái này, em có nhớ tới cái gì không?”
Từ Như Tĩnh nhớ, cô dĩ nhiên là nhớ chứ. Con sói ấy, con sói chính cô đã cứu nó mà. Chẳng lẽ, người đàn ông này chính là…
Làm sao có chuyện đó được, không thể như thế được, không bao giờ như vậy đâu.
Khuôn mặt của Từ Như Tĩnh trở nên tái nhợt, trắng bệch, giọng nói của cô ngắt quãng run rẩy mãi mới thành tiếng: “Tôi không rõ anh đang nói cái gì cả, hãy thả tôi về nhà!”
Du Tư Nhân thả tay ra, những sợi tóc lòa xòa kia lại che phủ đôi mắt bên phải với vết sẹo mờ nhạt nhưng không che phủ được ánh nhìn sắc lạnh: “Từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của em.”
Từ Như Tĩnh từ từ lui về phía sau: “Tại sao anh lại muốn bắt cóc tôi, nhà tôi chỉ là một nhà bình thường, không có gì đặc biệt giá trị để đưa cho anh đâu.”
Cô lùi một bước Du Tư Nhân lại tiến thêm một bước, không nhanh không chậm bước tới gần cô, áp sát cô vào tường. Cô không thể thoát ra được. Anh ta buộc cô phải lùi sát vào chân tường. Anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào cô mà nói: “Thứ tôi muốn, chỉ là em mà thôi.”
Sau đó, chỉ bằng một động tác rất nhanh gọn, anh ta đã cởi bỏ nút áo của cô. Da thịt tiếp xúc với không khí lành lạnh, Từ Như Tĩnh cảm thấy cái lạnh lẽo đang bủa vây lấy mình. Tiếp theo, Du Tư Nhân cúi xuống đặt một nụ hôn lên ngực của cô. Mềm mại mà lạnh lẽo. Giống như trong cơn mê ngày ấy. Cảm giác ngày ấy lại một lần nữa tái hiện. Không chỉ là tái hiện mà cô vĩnh viễn không thể nào trốn thoát được cơn ác mộng đó.
Du Tư Nhân chính là con sói trắng ấy. Anh ta đang chứng minh cho cô thấy.
Từ Như Tĩnh không thể tin được nhưng hết thảy mọi việc đều buộc cô phải tin rằng đó là sự thực.
Du Tư Nhân, còn cả gia tộc anh ta, thủ hạ, tất cả đều là người sói. Trông vẻ bề ngoài bọn họ thực sự không khác người bình thường là mấy, tuy nhiên bọn họ có thể tùy ý biến thân thành người sói.
Lần trước, Du Tư Nhân trong lúc khinh suất gặp phải mai phục của địch thủ bị trọng thương phải hóa thành người sói, trốn vào trong rừng, do mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh sau đó thì được Từ Như Tĩnh cứu.
Sau khi vết thương đã hoàn toàn lành lặn, anh trở về, chỉ trong vòng một tháng xóa sổ tận gốc đám địch nhân đó. Hết thảy mọi việc đều đã giải quyết xong, anh ta liền tới tìm cô.
Qua ô cửa sổ, Từ Như Tĩnh nhìn ra ngoài sân.
Lá cây xanh um, hoa hồng sặc sỡ khoe sắc, cảnh xuân tràn đầy sức sống, tươi đẹp không sao tả xiết. Cảnh đẹp như vậy nhưng trong cặp mắt âu sầu của người con gái ấy thì lại buồn bã thê lương.
“Tại sao suốt một ngày trời em cứ ngồi trong phòng vậy?” Giọng nói của Du Tư Nhân vang lên sau lưng cô.
Từ Như Tính khóe miệng không nén được một nụ cười buồn khổ, mỉa mai: “Dù sao vẫn là bị nhốt, ở đâu chẳng phải đều giống nhau sao?”
Du Tư Nhân vuốt ve mái tóc của cô. Năm ngón tay của anh ta khẽ ngịch từng lọn tóc đen nhánh mềm mại: “Bởi vì em muốn chạy trốn, tôi chỉ còn cách nhốt em lại.”
Từ Như Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, những lọn tóc mềm mại theo đó mà trốn khỏi bàn tay anh: “Tại sao anh lại phải làm như vậy? Tôi rõ ràng đã cứu tính mạng anh cơ mà, tại sao anh lại có thể lấy oán báo ân như vậy chứ?”
Du Tư Nhân lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ trở thành người phụ nữ của tôi, đối với em lại là một loại hành hạ sao?”
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn yên bình.” Từ Như Tĩnh khẩn cầu: “Xin hãy thả tôi ra được không?”
Du Tư Nhân ghé sát vào tai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Trừ phi em đồng ý, trở thành người phụ nữ của tôi.”
Hơi thở lành lạnh của anh thổi bên vành tai nhạy cảm của cô khiến gương mặt của cô nhanh chóng ửng hồng lên. Từ Như Tĩnh theo bản năng muốn trốn tránh lùi lại phía sau, nhưng phía sau lưng cô lại là một bức tường.
Cô không thể thoát được, cô bị hai cánh tay rắn chắc của anh kìm chặt, bị hơi thở của anh vây kín.
Vò đầu bứt tai suy nghĩ mãi cô cũng chẳng tìm ra một chút manh mối nào, đành bất lực lắc lắc đầu, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Ánh trăng bàng bạc lung linh lách qua khe cửa rót đầy căn phòng, cô đột nhiên cảm thấy lành lạnh, giống như là… có vật gì đó lạnh lẽo vừa chạm vào ngực mình vậy.
Mềm mại mà lạnh như băng.
Cô muốn mở mắt ra nhưng bất luận cô cố gắng như thế nào cũng không sao tỉnh giấc được. Đây là hiện tượng bóng đè khi mê man sao? Cô không rõ lắm, đầu óc hỗn loạn quay cuồng, suy nghĩ trôi lơ lửng miên man tới chân trời nào đó, còn cảm giác lạnh như băng trước ngực thật lâu thật lâu không hề tan biến.
Khi cô giật mình tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau. Phản ứng đầu tiên của Từ Như Tĩnh là cúi đầu.
Cảm giác trong giấc mơ quá đỗi chân thực, cô muốn tận mắt kiểm chứng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Thế nhưng khi thấy rõ dấu vết trước ngực mình thì cô dường như ngừng thở.
Đó không phải là một giấc mơ, trên ngực cô, quả thật có một ấn ký màu đỏ, giống như là… Dấu hôn. Cô do dự sờ lên ấn ký ấy, cái cảm giác lạnh như băng này tựa như truyền tới từ đầu ngón tay.
Làm sao có thể như vậy được? Trong phòng chỉ có mình với con sói trắng thôi mà…
Sói trắng?
Từ Như Tĩnh mở to mắt, tìm kiếm khắp xung quanh, lúc này cô mới phát hiện ra con sói trắng kia chẳng biết đã bỏ đi từ lúc nào, căn phòng chỉ còn lại một mình cô. Từ Như Tĩnh xuống giường, lật tung mọi ngóc ngách xó xỉnh trong nhà cũng không tìm được dấu vết của con sói. Cuối cùng, cô mở cửa bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy. Trên sân tuyết trắng phủ dày trước mặt cô, có rất nhiều dấu chân, dấu chân của con sói, dưới ánh nắng mặt trời tuyết dần tan chảy, những dấu chân đó như ẩn như hiện. Nó đi rồi. Từ Như Tĩnh bất giác sờ lên dấu hôn trước ngực mình, ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo hướng những dấu chân sói biến mất, một hồi lâu sau vẫn chưa hết ngẩn ngơ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua.
Đông qua xuân lại tới, lớp tuyết dày đang dần tan chảy hết, những chồi non, mầm cây chôn vùi sâu dưới lớp tuyết đã đến lúc ngóc đầu lên, vươn mình nảy nở, khunh cảnh sơn thủy hữu tình nơi rừng núi hiện ra thật đẹp, cuộc sống cứ yên ả như vậy mà qua đi.
Từ Như Tĩnh vẫn sống cuộc sống như trước đây, một cuộc sống yên bình rất đỗi bình thường.
Kết thúc kì nghỉ đông, cô lại chuẩn bị sách vở đi học, hằng ngày bài vở ngập đầu.
Kí ức về con sói trắng và dấu hôn trên ngực từ từ phai nhạt trong cô. Tuy ở sườn núi nhưng có cáp treo nên mỗi ngày cô đi học cũng không quá vất vả và mất nhiều thời gian. Ngày ngày sau khi tan học, cô ngồi lên cáp treo để về nhà, bởi vì bây giờ cũng sắp tối rồi nên trong khoang chứa chỉ có cô và một người đàn ông xa lạ.
Nói là xa lạ nhưng không hiểu sao Từ Như Tĩnh lại có cảm giác người đàn ông này hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi. Bởi vì phép lịch sử tối thiểu, cô không khiếm nhã tới mức nhìn chằm chằm vào người đó, cô ngồi một bên, rút ra một quyển sách bắt đầu nhẩm lại bài học ngày hôm nay.
Cô có ngũ quan thanh tú và làn da trắng nõn tuy không xếp vào dạng xinh đẹp tuyệt trần nghiêng nước nghiêng thành nhưng lại có loại khí chất thanh nhã không thể rời mắt. Cô mặc đồng phục, váy dài đến đầu gối, màu sẫm càng làm nổi bật đôi chân thon dài trắng nõn của cô hơn. Cô cúi thấp đầu, hàng lông mi dài cong vút khẽ động, từng đường nét trên khuôn mặt của cô vô cùng hài hòa.
Bên trong khoang chứa rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng lật giở từng trang sách. Phong cảnh bên ngoài chậm rãi biến đổi, mùa xuân đã về, lộc non xanh mơn mởn trên các cành cây, tán lá trông thích mắt vô cùng.
Giữa không gian rộng lớn bao la ấy của núi rừng, có hai người ngồi trong cáp treo im lặng, không ai nói lời nào.
Nhưng dần dần, Từ Như Tĩnh bắt đầu phân tâm, cô không sao tập trung được. Cô luôn có cảm giác, ai đó đang chăm chú nhìn mình, không chút dấu diếm ánh mắt ấy khóa chặt cô. Vì vậy cô không có cách nào tập trung đọc sách cho được.
Ánh mắt kia cũng rất quen thuộc, lạnh lùng, hờ hững, còn có một thứ tình cảm gì đó cô không diễn tả được. Ánh mắt thần bí đó đến từ người đàn ông xa lạ ngồi đối diện cô. Cô chịu hết nổi rồi, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông kia. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, Từ Như Tĩnh trong khoảnh khắc bỗng thấy khẩn trương, tim đột nhiên đập rất nhanh.
Người đàn ông đó ngồi nghiêng về một bên, cô chỉ có thể thấy bên mặt trái của anh ta mà thôi. Anh ta rất điển trai, đôi môi của anh rất mỏng, đường nét trên khuôn mặt tuấn tú, sống mũi cao, thẳng, đôi mắt hẹp dài, khẽ nhíu lại, bộ dạng ấy tạo ra một loại mê hoặc hấp dẫn ánh nhìn của người khác. Thế nhưng toàn thân người đàn ông này lại toát ra tà khí, còn có sự lạnh lẽo nhàn nhạt. Một loại nguy hiểm vô hình.
Thấy cô phát hiện, người đàn ấy đó cũng không thu hồi ánh mắt mà ngược lại càng nhìn cô thật sâu.
Giống như có thể nhìn thấu toàn bộ con người cô, cơ thể của cô và còn trái tim của cô nữa. Từ Như Tĩnh không dám tiếp tục nhìn người đàn ông đó, cô luống cuống quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài khoang chứa.
Vạn vật chốn rừng núi này đều vắng lặng im lìm, một ngày sầm uất náo nhiệt đã qua, ánh sáng mặt trời bây giờ đã vô cùng yếu ớt, bóng tối đang dần bao phủ vạn vật.
Từ nhỏ tới lớn, cô đã đi và về ngồi trên cái cáp treo này không biết bao nhiêu lần. Ngồi lơ lửng giữa không gian rộng lớn, ở cái không gian không thuộc về trời và tựa như xa cách mặt đất, cảm giác ngồi ở trên này vừa mới lạ có chút phiêu lưu lại vừa có chút hoảng sợ. Mà bây giờ, tâm trạng bất an của cô càng ngày càng lớn. Bởi vì người đàn ông ngồi đối diện cô. Anh ta làm cho cô rất bất an.
Cô hoảng loạn, không có cách nào bình tĩnh lại được, anh ta làm rối tung tâm trí cô, thậm chí ngay cả hô hấp của cô cũng trở nên khó khăn dồn dập bất thường.
Từ Như Tĩnh cố gắng trấn an mình, hít một hơi thật sâu, không sao đâu, chỉ còn vài phút nữa thôi là mình sẽ về đến nhà rồi, chỉ còn vài phút nữa mình có thể thoát khỏi người đàn ông này rồi.
Cô cố gắng an ủi bản thân mình như vậy. Thế nhưng cô đã hoàn toàn sai lầm rồi.
Cô nghe thấy tiếng người đàn ông kia đứng dậy, từ từ hướng về phía cô mà bước tới. Bước chân của anh ta rất nhẹ, rất trầm nhưng lại vang động trong không gian khoang chứa vốn yên ắng lạ thường.
Cảm giác bị áp bách, Từ Như Tĩnh cảm giác có một khối áp lực khổng lồ đang đè nặng lên mình, yết hầu của cô bắt đầu co rút nhanh. Cô vẫn không hề quay đầu lại. Cô không dám quay đầu lại. Cô đang trốn tránh. Nhưng tất cả những điều đó đều là vô nghĩa. Giọng nói của người đàn ông kia đã vang lên bên tai cô:
“Tôi đến đón em.”
Giọng nói của anh ta mang chút ý cười, dù là cười nhưng nó vẫn mang theo sự lạnh lùng chút thản nhiên hờ hững.
Từ Như Tĩnh không cho là anh ta đang nói chuyện với mình, nhưng mà trong khoang cáp treo này, ngoài anh ta ra thì chỉ còn lại một mình cô mà thôi.
Cô vẫn ngồi yên không hề nhúc nhích, không dám hé răng trả lời, cả người vô cùng căng thẳng, đôi bàn tay nắm thật chặt.
Khoang chứa thủy tinh, phản chiếu lại cái bóng nhàn nhạt của anh ta, xa lạ và nguy hiểm.
“Tiên sinh, anh nhận lầm người rồi.” Cuối cùng cô nói, bởi vì còn dè chừng nên giọng nói run rẩy không rõ ràng.
Anh ta nhẹ nhàng phản bác: “Tôi chưa bao giờ nhận lầm người.”
Từ Như Tĩnh lắc đầu: “Tôi thật sự không quen biết anh, bây giờ tôi phải về nhà rồi.”
“Em không thể về nhà.” Người đàn ông đó nói, trong giọng nói không bộc lộ bất cứ cảm xúc nào: “Từ nay về sau, em chỉ có thể ở bên cạnh tôi mà thôi.”
Từ Như Tĩnh đầu tiên là chết lặng, sau đó vài giây thì cô đột nhiên đứng bật dậy. Áp lực của anh ta khiến cô không thở nổi. Anh ta mang theo sự nguy hiểm khiến cho cô vô cùng sợ hãi và hoảng loạn. Cô đương nhiên cũng hiểu rõ, khoang chứa này hẹp như vậy căn bản là không có lối nào cho cô thoát thân cả.
Nhưng đây là bản năng của con người, cơ thể cô tự động phản ứng lại, cô muốn chạy trốn khỏi người đàn ông này. Chưa chạy được vài bước, người đàn ông kia đã tóm chặt lấy cánh tay của cô, cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé.
Cách lớp vải mỏng manh, qua chỗ tiếp xúc với người anh ta, cô bất chợt cảm thấy cảm giác lành lạnh, cái lạnh quen thuộc.
Anh ta đưa tay kéo cô vào trong lòng. Cô kinh hoàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy rõ khuôn mặt của anh ta. Cô đã nhớ ra rồi. Tấm ảnh đó, người đàn ông trong tấm ảnh đó! Anh ta chính là người đàn ông trẻ tuổi trong tấm hình đó! Hơn nữa… Bên mắt phải của anh ta còn có một vết sẹo mờ nhạt. Ánh sáng từ ngọn đèn trong khoang chứa lập lòe chớp tắt, cô đang nhớ lại cái sinh vật lông trắng như tuyết ngày đó.
Một con sói trắng như hòa với tuyết. Kí ức của Từ Như Tĩnh trong dòng hồi tưởng dừng lại ở hình ảnh đó. Tiếp theo, cô ngửi thấy một mùi hương lạ lùng và cuối cùng chìm vào mê man, bất tỉnh. Trong giây phút còn tỉnh táo cuối cùng, cô nghe thấy người ấy nói:
“Em là của tôi.”
Một con sói trắng, con sói ấy nằm yên lặng trên tuyết. Nó hấp hối, cả người dính đầy máu, đỏ sẫm bê bết. Cô chạy tới, vuốt ve nó. Lông của nó mềm mại mà lạnh lẽo. Mắt phải của nó có một vết sẹo mờ nhạt. Cô đưa tay ra định sờ lên vết sẹo ấy. Bỗng nhiên, nó mở mắt ra, ánh mắt nó trong trẻo lạnh lùng, lạnh đến mức tận cùng.
Hết thảy đều xảy ra rất nhanh, nó đột nhiên bật dậy nhào tới chỗ cô, định cắn nát cổ họng cô… Nó càng ngày càng tiến tới gần cô, ngày một gần hơn…
Từ Như Tĩnh chợt bật dậy. Trên trán mồ hôi nhễ nhại từ từ chảy xuống khiến cô rùng mình ớn lạnh.
Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ.
Cô nằm mơ thấy ác mộng. Từ Như Tĩnh úp mặt vào hai lòng bàn tay, tay cô, toàn thân cô vẫn còn đang run rẩy. Bỗng nhiên cô cảm thấy có cái gì đó rất khác thường. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện mình đang ở một nơi vô cùng xa lạ. Cô trong tích tắc ngây người rồi rất nhanh sau đó, cô chợt nhớ lại, người đàn ông kia, con sói trắng kia.
Từ Như Tĩnh không kịp suy nghĩ thêm nữa, cô nhảy xuống giường, chạy về hướng cửa. Mọi thứ thật là quỷ dị, cô muốn rời khỏi chốn này càng nhanh càng tốt, cô muốn tiếp tục cuộc sống êm đềm yên ả trong quá khứ. Nhưng đúng lúc này, cánh cửa bỗng bật mở. Người đàn ông xa lạ kia từ từ bước vào.
“Em đã tỉnh rồi?” Anh ta nói.
Từ Như Tĩnh lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn anh ta: “Anh là ai? Tại sao lại bắt cóc tôi tới đây?”
“Tên tôi là Du Tư Nhân.” Người đàn ông kia khẽ mỉm cười: “Thật ra thì em đã biết thân phận của tôi rồi.”
Từ Như Tĩnh lắc đầu: “Không, tôi không biết.”
Du Tư Nhân khẽ vén những sợi tóc lơ thơ che khuất mắt phải của anh ta, để lộ ra vết sẹo mờ nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Nhìn thấy cái này, em có nhớ tới cái gì không?”
Từ Như Tĩnh nhớ, cô dĩ nhiên là nhớ chứ. Con sói ấy, con sói chính cô đã cứu nó mà. Chẳng lẽ, người đàn ông này chính là…
Làm sao có chuyện đó được, không thể như thế được, không bao giờ như vậy đâu.
Khuôn mặt của Từ Như Tĩnh trở nên tái nhợt, trắng bệch, giọng nói của cô ngắt quãng run rẩy mãi mới thành tiếng: “Tôi không rõ anh đang nói cái gì cả, hãy thả tôi về nhà!”
Du Tư Nhân thả tay ra, những sợi tóc lòa xòa kia lại che phủ đôi mắt bên phải với vết sẹo mờ nhạt nhưng không che phủ được ánh nhìn sắc lạnh: “Từ nay về sau, nơi này sẽ là nhà của em.”
Từ Như Tĩnh từ từ lui về phía sau: “Tại sao anh lại muốn bắt cóc tôi, nhà tôi chỉ là một nhà bình thường, không có gì đặc biệt giá trị để đưa cho anh đâu.”
Cô lùi một bước Du Tư Nhân lại tiến thêm một bước, không nhanh không chậm bước tới gần cô, áp sát cô vào tường. Cô không thể thoát ra được. Anh ta buộc cô phải lùi sát vào chân tường. Anh ta nắm chặt lấy cổ tay cô, cúi đầu nhìn thẳng vào cô mà nói: “Thứ tôi muốn, chỉ là em mà thôi.”
Sau đó, chỉ bằng một động tác rất nhanh gọn, anh ta đã cởi bỏ nút áo của cô. Da thịt tiếp xúc với không khí lành lạnh, Từ Như Tĩnh cảm thấy cái lạnh lẽo đang bủa vây lấy mình. Tiếp theo, Du Tư Nhân cúi xuống đặt một nụ hôn lên ngực của cô. Mềm mại mà lạnh lẽo. Giống như trong cơn mê ngày ấy. Cảm giác ngày ấy lại một lần nữa tái hiện. Không chỉ là tái hiện mà cô vĩnh viễn không thể nào trốn thoát được cơn ác mộng đó.
Du Tư Nhân chính là con sói trắng ấy. Anh ta đang chứng minh cho cô thấy.
Từ Như Tĩnh không thể tin được nhưng hết thảy mọi việc đều buộc cô phải tin rằng đó là sự thực.
Du Tư Nhân, còn cả gia tộc anh ta, thủ hạ, tất cả đều là người sói. Trông vẻ bề ngoài bọn họ thực sự không khác người bình thường là mấy, tuy nhiên bọn họ có thể tùy ý biến thân thành người sói.
Lần trước, Du Tư Nhân trong lúc khinh suất gặp phải mai phục của địch thủ bị trọng thương phải hóa thành người sói, trốn vào trong rừng, do mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh sau đó thì được Từ Như Tĩnh cứu.
Sau khi vết thương đã hoàn toàn lành lặn, anh trở về, chỉ trong vòng một tháng xóa sổ tận gốc đám địch nhân đó. Hết thảy mọi việc đều đã giải quyết xong, anh ta liền tới tìm cô.
Qua ô cửa sổ, Từ Như Tĩnh nhìn ra ngoài sân.
Lá cây xanh um, hoa hồng sặc sỡ khoe sắc, cảnh xuân tràn đầy sức sống, tươi đẹp không sao tả xiết. Cảnh đẹp như vậy nhưng trong cặp mắt âu sầu của người con gái ấy thì lại buồn bã thê lương.
“Tại sao suốt một ngày trời em cứ ngồi trong phòng vậy?” Giọng nói của Du Tư Nhân vang lên sau lưng cô.
Từ Như Tính khóe miệng không nén được một nụ cười buồn khổ, mỉa mai: “Dù sao vẫn là bị nhốt, ở đâu chẳng phải đều giống nhau sao?”
Du Tư Nhân vuốt ve mái tóc của cô. Năm ngón tay của anh ta khẽ ngịch từng lọn tóc đen nhánh mềm mại: “Bởi vì em muốn chạy trốn, tôi chỉ còn cách nhốt em lại.”
Từ Như Tĩnh đột nhiên quay đầu lại, những lọn tóc mềm mại theo đó mà trốn khỏi bàn tay anh: “Tại sao anh lại phải làm như vậy? Tôi rõ ràng đã cứu tính mạng anh cơ mà, tại sao anh lại có thể lấy oán báo ân như vậy chứ?”
Du Tư Nhân lạnh nhạt hỏi: “Chẳng lẽ trở thành người phụ nữ của tôi, đối với em lại là một loại hành hạ sao?”
“Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống giản đơn yên bình.” Từ Như Tĩnh khẩn cầu: “Xin hãy thả tôi ra được không?”
Du Tư Nhân ghé sát vào tai cô rồi nhẹ nhàng nói: “Trừ phi em đồng ý, trở thành người phụ nữ của tôi.”
Hơi thở lành lạnh của anh thổi bên vành tai nhạy cảm của cô khiến gương mặt của cô nhanh chóng ửng hồng lên. Từ Như Tĩnh theo bản năng muốn trốn tránh lùi lại phía sau, nhưng phía sau lưng cô lại là một bức tường.
Cô không thể thoát được, cô bị hai cánh tay rắn chắc của anh kìm chặt, bị hơi thở của anh vây kín.
/123
|