Được ở cạnh Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi cảm thấy từ sâu thẳm trong lòng dấy lên niềm sung sướng, vui vẻ, không nhận ra rằng lại một đêm dài nữa đã trôi qua. Vô luận là Lâm Lôi hay Ngải Lệ Tư đều cảm thấy không hề mệt mỏi dù suốt cả đêm không ngủ.
Phía chân trời, những tia sáng bình minh bắt đầu ló dạng, dần xua tan đi màn sương dày đặc bao phủ trời đất lúc sớm hôm.
"Trời sáng rồi, Ngải Lệ Tư, ta về đây." Lâm Lôi đứng dậy nói.
"Vâng." Ngải Lệ Tư đáp lời.
Ngải Lệ Tư cũng đứng dậy, có chút gì đó luyến tiếc nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi mỉm cười hai tay chống một cái, khí lưu bao quanh toàn thân, phảng phất phất giống như chiếc lá phiêu dật rơi xuống lòng đường.
Lúc Lâm Lôi quay trởi lại Bích Thủy thiên đường, đợi tới khi các hảo huynh đệ đều đã dậy, còn bị ba người bọn Da Lỗ 'Thẩm Vấn' kỹ lưỡng một phen.
Sau khi quay trở lại Ân Tư Đặc học viện, Lâm Lôi vẫn chăm chỉ tu luyện như cũ, nhưng lúc nghỉ ngơi hắn lại thường nghĩ về Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi có một cảm giác, bản thân dường như đã bị mũi tên của thần ái tình bắn trúng mất rồi.
Ngọc Lan lịch, buổi tối ngày 29 tháng 11 năm 9997.
Ngải Lệ Tư từ rất sớm đã đứng ở trước cửa nhà đợi Lâm Lôi, nàng đợi được một lúc thì thấy thân ảnh của Lâm Lôi thấp thoáng ở đầu con đường nhỏ, liền lập tức chạy tới.
"Lâm Lôi đại ca." Ngải Lệ Tư kích động thốt lên, một tháng không gặp mặt, trong lòng nàng cũng có chút kích động không thể áp chế được.
Lâm Lôi trong lòng kích động không kém, một tháng không được gặp, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút hưng phấn: "Mặc dù không cùng Ngải Lệ Tư hẹn lần gặp mặt tiếp theo, nhưng hôm nay nàng lại đợi ta ở đây."
Lần trước cùng Ngải Lệ Tư nói chuyện, Lâm Lôi biết Uy Lâm ma pháp học viện ngày nghỉ là mùng 1 và mùng 2. Ngải Lệ Tư lúc này bỏ học để cùng Lâm Lôi gặp mặt, hàm nghĩa thế nào hắn cũng đã minh bạch.
"Lâm Lôi, cố lên, lần này phải dũng cảm lên một chút." Thanh âm của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng cũng ngầm hạ quyết tâm, hắn cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn thêm một tháng nữa.
"Ngải Lệ Tư, hôm nay sao lại ra ngoài vậy, sao không ở trên ban công?" Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư kề vai nhau đi trên đường, Ngải Lệ Tư cười nói: "Chúng ta không phải cứ mãi trốn ở trên ban công đó chứ?"
Lâm Lôi nhớ tới tình cảnh hai người thập thập thò thò trên ban công, cũng không nhịn được cười.
"Đúng rồi, buổi tối muội không về nhà ngủ, phụ thân muội chẳng lẽ cũng không quản hay sao?" Lâm Lôi hỏi Ngải Lệ Tư.
"Phụ thân muội?" Ngải Lệ Tư hơi nhếch môi, "Phụ thân muội ngoài việc là một sâu rượu ra thì còn là một con bạc nữa, e rằng ông ta đối với thời gian về nhà của chính mình lúc nào cũng còn không biết nữa, thì còn muốn quản muội nữa hay sao?"
"Lâm Lôi đại ca, muội từ nhỏ tới lớn trưởng thành tại Phân Lai thành, Phân Lai thành rất lớn, huynh khẳng định là còn rất nhiều nơi chưa đi thăm, muội dẫn huynh đi nhé." Ngải Lệ Tư mỉm cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư vai kề vai đi trên đường, giờ cũng đã là mùa đông rồi, từ tháng 12 tới tháng 1 tại Ngọc Lan đại lục là thời gian lạnh nhất, gió khuya lạnh căm, trên đường người đi lại không còn nhiều.
Nhưng Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư đi bên nhau, căn bản không hề để ý đến những người khác.
"Kìa, tuyết rơi phải không huynh?" Ngải Lệ Tư ngẩng đầu chú ý nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy từng bông từng bông hoa tuyết đang chầm chậm rơi lất phất, "Muội thích nhất là tuyết, lần tuyết rơi này là lần đầu tiên của mùa đông năm nay đó."
"Ta cũng thích tuyết." Lâm Lôi ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, hoa tuyết rơi lất phất xuống khuôn mặt rồi sau đó tan chảy đi.
Được cùng người con gái trong lòng yêu thích đi tản bộ trong đêm tuyết, thực là vô cùng lãng mạn, hai người cứ giữ dáng vẻ như vậy băng qua những con đường của Phân Lai thành.
"Lâm Lôi đại ca, huynh có bạn gái chưa?" Ngải Lệ Tư đột nhiên hỏi, sau đó làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Lâm Lôi đại ca, huynh lợi hại như vậy, khẳng định là có rồi."
"Chưa có, chắc chắn là chưa có." Lâm Lôi lập tức trả lời.
Ngải Lệ Tư sau khi nghe vậy, liền trầm ngâm không nói một lời.
"Ngải Lệ Tư, muội có bạn trai chưa?" Lâm Lôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hỏi lại một câu.
Khuôn mặt của Ngải Lệ Tư ửng hồng, thậm chí ngay cả da cổ cũng ửng hồng lên, chỉ là tính huống này trong màn đêm tối tăm căn bản không có cách nào thấy rõ được, "Muội thì làm gì có bạn trai, ai mà muốn muội làm bạn gái của mình chứ?"
"Ồ!"
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, đột nhiên hỏi: "Nếu được, muội làm bạn gái của ta nhé?"
"A ..." Ngải Lệ Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi, phải ngẩn ra mất cả một chút, Lâm Lôi vừa mới cùng nàng nói chuyện, đột nhiên lại trực tiếp hỏi một câu như vậy, khiến cho Ngải Lệ Tư có chút gì đó không thích ứng kịp.
Tại Thần Thánh đồng minh nam nữ thanh niên ở cùng bên nhau là vô cùng bình thường, không ít bạn học nữ của Ngải Lệ Tư đều đã có bạn trai, nàng cũng từng nghĩ qua về bạn trai của mình.
Nhưng không tưởng được, Lâm Lôi lại có thể trực tiếp hỏi nàng như vậy.
"Huynh muốn muội làm bạn gái của huynh sao?" Ngải Lệ Tư truy hỏi Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn so với lúc trước rất nhiều, cho dù là tại Ma Thú sơn mạch đối diện với sinh tử, cũng chưa từng khẩn trương như thế này, "Đúng, muội đồng ý chứ?"
Ngải Lệ Tư khuôn mặt đỏ hồng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lâm Lôi trả lời: "Lâm Lôi đại ca, kỳ thực muội có thể là một người không tốt như trong tưởng tượng của huynh đâu."
"Ta tin vào nhãn quang của mình, Ngải Lệ Tư, ta hỏi muội, muội đồng ý chứ?" Lâm Lôi lo lắng tới phát điên lên, giờ hắn muốn nghe câu trả lời của Ngải Lệ Tư, không nhịn được thanh âm của Lâm Lôi có phần hơi run run.
Ngải Lệ Tư trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái.
"Phù!"
Lâm Lôi trong lòng kích động, không nhịn được ôm lấy Ngải Lệ Tư, Ngải Lệ Tư cũng xấu hổ áp má vào ngực Lâm Lôi, lúc này Lâm Lôi bỗng nhìn thấy một cửa hàng bán hoa bên cạnh.
Chỉ một lát sau.
"Ngải Lệ Tư, tặng muội." Ngải Lệ Tư ngước đầu lên, phát hiện ra một đóa hồng tươi thắm trước mắt.
Nàng thẹn thùng đón lấy đóa hoa, Lâm Lôi ngắm nhìn Ngải Lệ Tư, đóa hoa hồng tươi thắm cùng với sắc mặt ửng hồng của nàng thực động khiến lòng người phải xao xuyến, đến nỗi không thốt được nên lời. Khung cảnh này, đã khắc sâu vào trong ký ức của hắn.
Lâm Lôi nắm lấy tay Ngải Lệ Tư, hai người cứ như vậy bước đi trên những con đường của Phân Lai thành.
Hoa tuyết tung bay, cùng với đôi thiếu niên nam nữ đang chầm chậm đi trên con đường đêm của Phân Lai thành, trong tay Ngải Lệ Tư là đóa hoa hồng tươi thắm.
Trong căn phòng trang nhã tại Bích Thủy Thiên đường lúc này có bảy người, đó là Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cùng với bốn vị mĩ nữ.
"Lão tam không biết có chuyện gì, lần trước cả đêm cũng không quay lại, lần này tới giờ vẫn chưa trở về." Da Lỗ không còn cách nào khác lắc đầu nói.
"Ồ, người kia dường như là lão tam." Lôi Nặc ngồi gần cửa sổ bất ngờ ngạc nhiên nói, "Hắn còn cùng một cô gái nắm tay, vậy là lão tam lén sau lưng chúng ta đi câu dẫn mĩ nữ rồi."
"Xoạt." Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng lao tới trước cửa sổ, chăm chú quan sát phía bên dưới.
Lúc này Lâm Lôi đang đắm chìm vào cảm giác mĩ diệu của lần đầu được yêu, thậm chí còn không chú ý tới Bích Thủy thiên đường phía bên cạnh, hắn cùng Ngải Lệ Tư cứ như vậy băng qua Bích Thủy thiên đường, tiếp tục đi về phía con đường lớn phía xa.
"Hài, lão tam từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy chứ?" Mắt của Da Lỗ sáng lên.
Kiều Trì, Lôi Nặc hai người cũng trở nên hưng phấn, Lôi Nặc liền đề nghị: "Ha ha, đợi sáng sớm mai khi lão tam quay trở lại, chúng ta phải thẩm vấn hắn cẩn thận một phen thôi."
Sáng sớm này hôm sau, Lôi Lâm tâm tình sung sướng quay trở lại căn phòng trang nhã trong Bích Thủy thiên đường, án chiếu theo quy củ, Lôi Nặc cùng Da Lỗ phải đang ôm mỹ nữ ngủ mới đúng, nhưng ...
Vửa mới mở cửa phòng, Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía trước: "Da Lỗ lão đại, bọn ngươi ba người sao lại cùng ở cả đây vậy?"
"Ngươi hỏi bọn ta sao lại đều ở đây cả phải không?" Lôi Nặc bật cười ha hả hỏi, Kiều Trì, Da Lỗ hai người cũng cùng một dáng vẻ cười không có chút hảo ý nào, "Ngươi tới gần đây nào."
"Nói!" Lôi Nặc trừng mắt quát, "Tối hôm qua, mĩ nữ nào đi cùng với ngươi?"
"Khai mau." Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng háo hức nhìn Lâm Lôi.
"Hả, các ngươi ..." Lâm Lôi hoàn toàn bị choáng váng.
Phía chân trời, những tia sáng bình minh bắt đầu ló dạng, dần xua tan đi màn sương dày đặc bao phủ trời đất lúc sớm hôm.
"Trời sáng rồi, Ngải Lệ Tư, ta về đây." Lâm Lôi đứng dậy nói.
"Vâng." Ngải Lệ Tư đáp lời.
Ngải Lệ Tư cũng đứng dậy, có chút gì đó luyến tiếc nhìn Lâm Lôi. Lâm Lôi mỉm cười hai tay chống một cái, khí lưu bao quanh toàn thân, phảng phất phất giống như chiếc lá phiêu dật rơi xuống lòng đường.
Lúc Lâm Lôi quay trởi lại Bích Thủy thiên đường, đợi tới khi các hảo huynh đệ đều đã dậy, còn bị ba người bọn Da Lỗ 'Thẩm Vấn' kỹ lưỡng một phen.
Sau khi quay trở lại Ân Tư Đặc học viện, Lâm Lôi vẫn chăm chỉ tu luyện như cũ, nhưng lúc nghỉ ngơi hắn lại thường nghĩ về Ngải Lệ Tư, Lâm Lôi có một cảm giác, bản thân dường như đã bị mũi tên của thần ái tình bắn trúng mất rồi.
Ngọc Lan lịch, buổi tối ngày 29 tháng 11 năm 9997.
Ngải Lệ Tư từ rất sớm đã đứng ở trước cửa nhà đợi Lâm Lôi, nàng đợi được một lúc thì thấy thân ảnh của Lâm Lôi thấp thoáng ở đầu con đường nhỏ, liền lập tức chạy tới.
"Lâm Lôi đại ca." Ngải Lệ Tư kích động thốt lên, một tháng không gặp mặt, trong lòng nàng cũng có chút kích động không thể áp chế được.
Lâm Lôi trong lòng kích động không kém, một tháng không được gặp, nhưng lúc này trong lòng hắn lại có chút hưng phấn: "Mặc dù không cùng Ngải Lệ Tư hẹn lần gặp mặt tiếp theo, nhưng hôm nay nàng lại đợi ta ở đây."
Lần trước cùng Ngải Lệ Tư nói chuyện, Lâm Lôi biết Uy Lâm ma pháp học viện ngày nghỉ là mùng 1 và mùng 2. Ngải Lệ Tư lúc này bỏ học để cùng Lâm Lôi gặp mặt, hàm nghĩa thế nào hắn cũng đã minh bạch.
"Lâm Lôi, cố lên, lần này phải dũng cảm lên một chút." Thanh âm của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi trong lòng cũng ngầm hạ quyết tâm, hắn cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn thêm một tháng nữa.
"Ngải Lệ Tư, hôm nay sao lại ra ngoài vậy, sao không ở trên ban công?" Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư kề vai nhau đi trên đường, Ngải Lệ Tư cười nói: "Chúng ta không phải cứ mãi trốn ở trên ban công đó chứ?"
Lâm Lôi nhớ tới tình cảnh hai người thập thập thò thò trên ban công, cũng không nhịn được cười.
"Đúng rồi, buổi tối muội không về nhà ngủ, phụ thân muội chẳng lẽ cũng không quản hay sao?" Lâm Lôi hỏi Ngải Lệ Tư.
"Phụ thân muội?" Ngải Lệ Tư hơi nhếch môi, "Phụ thân muội ngoài việc là một sâu rượu ra thì còn là một con bạc nữa, e rằng ông ta đối với thời gian về nhà của chính mình lúc nào cũng còn không biết nữa, thì còn muốn quản muội nữa hay sao?"
"Lâm Lôi đại ca, muội từ nhỏ tới lớn trưởng thành tại Phân Lai thành, Phân Lai thành rất lớn, huynh khẳng định là còn rất nhiều nơi chưa đi thăm, muội dẫn huynh đi nhé." Ngải Lệ Tư mỉm cười. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lâm Lôi cùng Ngải Lệ Tư vai kề vai đi trên đường, giờ cũng đã là mùa đông rồi, từ tháng 12 tới tháng 1 tại Ngọc Lan đại lục là thời gian lạnh nhất, gió khuya lạnh căm, trên đường người đi lại không còn nhiều.
Nhưng Lâm Lôi, Ngải Lệ Tư đi bên nhau, căn bản không hề để ý đến những người khác.
"Kìa, tuyết rơi phải không huynh?" Ngải Lệ Tư ngẩng đầu chú ý nhìn bầu trời đêm, chỉ thấy từng bông từng bông hoa tuyết đang chầm chậm rơi lất phất, "Muội thích nhất là tuyết, lần tuyết rơi này là lần đầu tiên của mùa đông năm nay đó."
"Ta cũng thích tuyết." Lâm Lôi ngẩng đầu ngắm bầu trời đêm, hoa tuyết rơi lất phất xuống khuôn mặt rồi sau đó tan chảy đi.
Được cùng người con gái trong lòng yêu thích đi tản bộ trong đêm tuyết, thực là vô cùng lãng mạn, hai người cứ giữ dáng vẻ như vậy băng qua những con đường của Phân Lai thành.
"Lâm Lôi đại ca, huynh có bạn gái chưa?" Ngải Lệ Tư đột nhiên hỏi, sau đó làm ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Lâm Lôi đại ca, huynh lợi hại như vậy, khẳng định là có rồi."
"Chưa có, chắc chắn là chưa có." Lâm Lôi lập tức trả lời.
Ngải Lệ Tư sau khi nghe vậy, liền trầm ngâm không nói một lời.
"Ngải Lệ Tư, muội có bạn trai chưa?" Lâm Lôi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng hỏi lại một câu.
Khuôn mặt của Ngải Lệ Tư ửng hồng, thậm chí ngay cả da cổ cũng ửng hồng lên, chỉ là tính huống này trong màn đêm tối tăm căn bản không có cách nào thấy rõ được, "Muội thì làm gì có bạn trai, ai mà muốn muội làm bạn gái của mình chứ?"
"Ồ!"
Lâm Lôi hít một hơi thực sâu, đột nhiên hỏi: "Nếu được, muội làm bạn gái của ta nhé?"
"A ..." Ngải Lệ Tư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Lôi, phải ngẩn ra mất cả một chút, Lâm Lôi vừa mới cùng nàng nói chuyện, đột nhiên lại trực tiếp hỏi một câu như vậy, khiến cho Ngải Lệ Tư có chút gì đó không thích ứng kịp.
Tại Thần Thánh đồng minh nam nữ thanh niên ở cùng bên nhau là vô cùng bình thường, không ít bạn học nữ của Ngải Lệ Tư đều đã có bạn trai, nàng cũng từng nghĩ qua về bạn trai của mình.
Nhưng không tưởng được, Lâm Lôi lại có thể trực tiếp hỏi nàng như vậy.
"Huynh muốn muội làm bạn gái của huynh sao?" Ngải Lệ Tư truy hỏi Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn so với lúc trước rất nhiều, cho dù là tại Ma Thú sơn mạch đối diện với sinh tử, cũng chưa từng khẩn trương như thế này, "Đúng, muội đồng ý chứ?"
Ngải Lệ Tư khuôn mặt đỏ hồng, hai mắt mở to nhìn thẳng vào Lâm Lôi trả lời: "Lâm Lôi đại ca, kỳ thực muội có thể là một người không tốt như trong tưởng tượng của huynh đâu."
"Ta tin vào nhãn quang của mình, Ngải Lệ Tư, ta hỏi muội, muội đồng ý chứ?" Lâm Lôi lo lắng tới phát điên lên, giờ hắn muốn nghe câu trả lời của Ngải Lệ Tư, không nhịn được thanh âm của Lâm Lôi có phần hơi run run.
Ngải Lệ Tư trầm ngâm một lát, sau đó cúi đầu nhẹ nhàng gật một cái.
"Phù!"
Lâm Lôi trong lòng kích động, không nhịn được ôm lấy Ngải Lệ Tư, Ngải Lệ Tư cũng xấu hổ áp má vào ngực Lâm Lôi, lúc này Lâm Lôi bỗng nhìn thấy một cửa hàng bán hoa bên cạnh.
Chỉ một lát sau.
"Ngải Lệ Tư, tặng muội." Ngải Lệ Tư ngước đầu lên, phát hiện ra một đóa hồng tươi thắm trước mắt.
Nàng thẹn thùng đón lấy đóa hoa, Lâm Lôi ngắm nhìn Ngải Lệ Tư, đóa hoa hồng tươi thắm cùng với sắc mặt ửng hồng của nàng thực động khiến lòng người phải xao xuyến, đến nỗi không thốt được nên lời. Khung cảnh này, đã khắc sâu vào trong ký ức của hắn.
Lâm Lôi nắm lấy tay Ngải Lệ Tư, hai người cứ như vậy bước đi trên những con đường của Phân Lai thành.
Hoa tuyết tung bay, cùng với đôi thiếu niên nam nữ đang chầm chậm đi trên con đường đêm của Phân Lai thành, trong tay Ngải Lệ Tư là đóa hoa hồng tươi thắm.
Trong căn phòng trang nhã tại Bích Thủy Thiên đường lúc này có bảy người, đó là Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì cùng với bốn vị mĩ nữ.
"Lão tam không biết có chuyện gì, lần trước cả đêm cũng không quay lại, lần này tới giờ vẫn chưa trở về." Da Lỗ không còn cách nào khác lắc đầu nói.
"Ồ, người kia dường như là lão tam." Lôi Nặc ngồi gần cửa sổ bất ngờ ngạc nhiên nói, "Hắn còn cùng một cô gái nắm tay, vậy là lão tam lén sau lưng chúng ta đi câu dẫn mĩ nữ rồi."
"Xoạt." Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng lao tới trước cửa sổ, chăm chú quan sát phía bên dưới.
Lúc này Lâm Lôi đang đắm chìm vào cảm giác mĩ diệu của lần đầu được yêu, thậm chí còn không chú ý tới Bích Thủy thiên đường phía bên cạnh, hắn cùng Ngải Lệ Tư cứ như vậy băng qua Bích Thủy thiên đường, tiếp tục đi về phía con đường lớn phía xa.
"Hài, lão tam từ khi nào đã trở nên lợi hại như vậy chứ?" Mắt của Da Lỗ sáng lên.
Kiều Trì, Lôi Nặc hai người cũng trở nên hưng phấn, Lôi Nặc liền đề nghị: "Ha ha, đợi sáng sớm mai khi lão tam quay trở lại, chúng ta phải thẩm vấn hắn cẩn thận một phen thôi."
Sáng sớm này hôm sau, Lôi Lâm tâm tình sung sướng quay trở lại căn phòng trang nhã trong Bích Thủy thiên đường, án chiếu theo quy củ, Lôi Nặc cùng Da Lỗ phải đang ôm mỹ nữ ngủ mới đúng, nhưng ...
Vửa mới mở cửa phòng, Lâm Lôi kinh ngạc nhìn về phía trước: "Da Lỗ lão đại, bọn ngươi ba người sao lại cùng ở cả đây vậy?"
"Ngươi hỏi bọn ta sao lại đều ở đây cả phải không?" Lôi Nặc bật cười ha hả hỏi, Kiều Trì, Da Lỗ hai người cũng cùng một dáng vẻ cười không có chút hảo ý nào, "Ngươi tới gần đây nào."
"Nói!" Lôi Nặc trừng mắt quát, "Tối hôm qua, mĩ nữ nào đi cùng với ngươi?"
"Khai mau." Da Lỗ, Kiều Trì hai người cũng háo hức nhìn Lâm Lôi.
"Hả, các ngươi ..." Lâm Lôi hoàn toàn bị choáng váng.
/809
|