Ngải Lệ Tư chợt thấy trái tim như loạn nhịp, một cảm giác cháy bỏng tràn ngập trong lòng, đó chính là lòng biết ơn, là cảm giác áy náy khôn cùng!
"Lâm Lôi đại ca, đa tạ, đa tạ." Ngải Lệ Tư không nhịn được nói, nước mắt kích động tuôn ra.
Lâm Lôi cười khẽ: "Muội về trước đi, chiều nay ta sẽ vào hoàng cung để nói chuyện với bệ hạ."
Lâm Lôi có thể cảm nhận được, hôm nay khi đối mặt với Ngải Lệ Tư, trong lòng mình rất bình tĩnh, đối xử với Ngải Lệ Tư cũng chỉ gần như với một nữ bằng hữu có chút giao tình mà thôi.
"Vâng, đa tạ huynh." Ngải Lệ Tư nhìn Lâm Lôi rồi quay lại, rời đi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Vốn dĩ, nàng rất lo lắng, sợ rằng vì trước kia nàng đã làm tổn thương Lâm Lôi nên Lâm Lôi sẽ hận Tạp Lam mà không cứu hắn. Thế nhưng, phản ứng của Lâm Lôi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Lâm Lôi không chút kích động mà lại rất bình tĩnh.
Nhìn Ngải Lệ Tư ra về, Lâm Lôi ngồi xuống, cầm một trái quả lên ăn. Lúc này, Bối Bối mới từ bên cạnh phóng ra.
"Lão Đại, ngươi còn giúp ả Ngải Lệ Tư kia à? Nếu là ta, ta đã sớm đuổi nàng ta ra khỏi cửa rồi, không xuất một chưởng giết chết nàng đã là may mắn lắm rồi đấy." Bối Bối bất mãn nói.
Lâm Lôi nhìn nó: "Bối Bối, con người chứ không phải cầm thú mà độc ác như vậy."
Lúc này, Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ trong Bàn Long chi giới bay ra, nhìn về phía Lâm Lôi với vẻ rất vui mừng: "Lâm Lôi, biểu hiện của ngươi không sai chút nào. Ta còn lo lắng, không biết ngươi có tỏ ra trẻ con mà đuổi nàng đi, ném đá xuống giếng không nữa."
"Trẻ con?" Lâm Lôi nhất thời ngơ ngác.
Trong con mắt của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, loại hành động này đúng là rất trẻ con.
"Chẳng phải sao, nữ nhân thôi mà, tìm lúc nào mà chẳng được?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha hả nói.
Lâm Lôi không nói gì, đối với quan niệm này của Đức Lâm gia gia, hắn rất là không đồng ý. Quan điểm của Đức Lâm Kha Ốc Đặc và đám huynh đệ tốt Da Lỗ, Lôi Nặc của hắn tương đối giống nhau.
"Được rồi, không nói nữa, ta còn muốn tiếp tục tu luyện." Lâm Lôi lập tức đứng dậy, đi về phía Tuyền Thủy viên.
Đối với Lâm Lôi mà nói, việc Ngải Lệ Tư đến cầu xin hắn chỉ là một việc bình thường trong cuộc sống, căn bản không thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Ngày nay điều trọng yếu nhất trong lòng hắn chính là báo thù cho cha mẹ.
"Bệ hạ đang trong thư phòng, vất vả lo chuyện quốc sự, xin mời Lâm Lôi đại nhân cùng tiểu nhân tới thư phòng." Vị cung đình thị giả cung kính nói.
Lâm Lôi gật đầu.
Lâm Lôi với Bối Bối đứng trên vai, cứ như vậy theo sau cung đình thị giả đi về phía thư phòng, chốc lát đã đến nơi.
"Bệ hạ. Lâm Lôi đại nhân tới!" Cung đình thị giả đứng bên ngoài đại môn nói lớn.
Khắc Lai Đức đang phê duyệt văn chương ngẩng đầu dậy, ánh mắt mở to nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi, nhanh vào đây, giữa chúng ta không cần quá câu nệ lễ tiết."
"Vâng, thưa bệ hạ." Lâm Lôi vừa cười vừa bước vào thư phòng. Khắc Lai Đức, dưới con mắt của Lâm Lôi đúng là một người rất hào sảng, đặc biết là đối với hắn không hề câu nệ lễ tiết, cho tới bây giờ cũng không hề dựa vào địa vị Quốc vương của mình mà áp bức gì Lâm Lôi
"Nếu như không có chuyện của cha mẹ, có lẽ ta với ngươi đã có thể trở thành bằng hữu. Đáng tiếc, rồi sẽ có một ngày ta phải giết ngươi. Hiện tại còn chưa được, phải chờ cơ hội thôi." Lâm Lôi giữ ý định giết Khắc Lai Đức trong tim, không một chút nóng vội.
Ngay khi có cơ hội, tuyệt đối phải một kiếm giết chết hắn.
Khắc Lai Đức chạm cốc cùng Lâm Lôi, uống một ngụm rồi hỏi: "Lâm Lôi. Ngươi rất ít khi chủ động đến vương cung. Hôm nay có vấn đề gì mà vị Cung đình đệ nhất ma pháp sư như ngươi lại đến tìm ta vậy?"
Lâm Lôi mỉm cười.
Cung đình đệ nhất ma pháp sư vốn có rất nhiều trách nhiệm, nhưng Lâm Lôi lại rất ít khi làm việc. Rất nhiều chuyện đều là để cho các ma pháp sư cung đình khác phụ trách. Mà Khắc Lai Đức vốn cũng không có cưỡng cầu. Lâm Lôi tại Phân Lai vương quốc cũng chỉ là cái danh bên ngoài. Cũng chỉ có thể tạm coi Lâm Lôi là người của Khắc Lai Đức Quốc vương mà thôi.
"Hôm nay ta đến đây đích thực là có việc." Lâm Lôi cười nhìn Khắc Lai Đức, "Đức Bố Tư gia tộc bị tình nghi buôn lậu, không phải bệ hạ đã phái người bắt Bá Nạp Đức và Tạp Lam nhi tử của hắn sao?"
"Thì ra là chuyện này." Khắc Lai Đức nhướng mày một cái, nhìn Lâm Lôi, "Thế nào mà ngươi cũng muốn nói giúp gia tộc bọn họ vậy?"
Mấy ngày nay, cũng có rất nhiều quý tộc vì Đức Bố Tư gia tộc mà lên tiếng nói hộ. Thực ra nhiều người tham gia như vậy cũng chỉ là do tác dụng của tiền bạc mà Đức Bố Tư gia tộc bỏ ra thôi.
"Nếu ngươi thực sự muốn cứu gia tộc bọn họ, ta có thể nể mặt ngươi." Khắc Lai Đức hào sảng nói.
Khắc Lai Đức thực ra chỉ muốn hủy diệt thế lực của Mạt Đức Sâm đệ đệ của ông ta, cho nên đối với Đức Bố Tư gia tộc, chỉ là thuận tay giải quyết mà thôi. Ông ta có thể hoàn toàn phóng thích Đức Bố Tư gia tộc nhất tộc để lấy được một điểm nhân tình với Lâm Lôi. Dù sao thì ngay cả nếu ông ta tha cho Đức Bố Tư gia tộc hôm nay thì ông ta vẫn có thể ngay tại Đức Bố Tư gia tộc mà kiên quyết hạ xuống một đao.
"Không." Lâm Lôi lắc đầu, "Ta không phải là nói giúp cho gia tộc bọn họ."
"Sao?" Khắc Lai Đức nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi tùy tiện đáp: "Khắc Lai Đức bệ hạ, Đức Bố Tư gia tộc có buôn lậu hay không là việc công."
"Ồ?" Khắc Lai Đức lại nghi hoặc nhìn Lâm Lôi, "Vậy Lâm Lôi ngươi hôm nay tới để ... ?"
Lâm Lôi cười: "Ta chỉ nghĩ là, cho dù Đức Bố Tư gia tộc có buôn lậu hay không, bệ hạ người bắt tộc trưởng Bá Nạp Đức là đủ rồi, có lẽ không cần bắt cả nhi tử của hắn. Dù sao thì bắt người kế thừa gia tộc của họ thì có tác dụng gì? Người bắt kẻ kế thừa đệ nhất, bọn họ còn có người kế thừa đệ nhị, đệ tam. Chỉ cần gia tộc bọn họ không hết người, tự nhiên có người khác thay thế."
"Lâm Lôi, ngươi muốn nói ... ?" Khắc Lai Đức hỏi.
Lâm Lôi nhìn Khắc Lai Đức: "Bệ hạ, ta là muốn xin người thả Tạp Lam."
"Ồ, để cho Tạp Lam tự do? Ta có nghe chuyện của ngươi với Tạp Lam." Khắc Lai Đức đối với Lâm Lôi cũng có tra xét rất cẩn thận, ông ta tự nhiên biết quan hệ giữa Lâm Lôi, Tạp Lam và Ngải Lệ Tư ba người.
Lâm Lôi bất đăc dĩ cười: "Bệ hạ, đó là chuyện đã từ lâu rồi."
Khắc Lai Đức nhắc nhở: "Lâm Lôi, ta nhắc nhở ngươi, theo như đám thuộc hạ điều tra ra thì Tạp Lam lòng dạ vô cùng hẹp hòi, là một người rất đáng hận."
"Ta biết." Lâm Lôi gật đầu.
Tiếp xúc với Tạp Lam vài lần, Lâm Lôi đã cảm giác được địch ý của hắn đối với mình. Thêm vào đó, hắn biết 'Mộng Tỉnh' thạch điêu của mình trong bảy ngày triển lãm từng có người muốn phá hoại ...
Phá hư thạch điêu, đó là một hành động 'Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ' (Gây hại cho người mà mình chẳng được lợi gì).
Trừ Tạp Lam ra, Lâm Lôi chẳng thể nghĩ ra ai lại muốn sai người đến phá 'Mộng Tỉnh' thạch điêu cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Vậy mà ngươi vẫn muốn giúp hắn?" Khắc Lai Đức tiếp tục hỏi.
"Khắc Lai Đức bệ hạ, người đã nói hắn là loại tiểu nhân vật mục quang hạn hẹp, ta có cần để ý đến hắn không?" Lâm Lôi nhìn Khắc Lai Đức nói. Khắc Lai Đức kinh ngạc rồi chợt mỉm cười.
"Đúng vậy. Chuyện quá khứ của ngươi và Tạp Lam đã kết thúc rồi. Ngày nay, không muốn trở thành bằng hữu thì cũng không có địch ý. Bây giờ, phụ thân hắn còn rất muốn kết giao với ngươi. Tạp Lam so với cha hắn, đúng là tầm nhìn thiển cận hơn nhiều." Khắc Lai Đức cười to nói.
Đoạn ông ta vỗ vỗ vai Lâm Lôi: "Yên tâm, ngày mai ta sẽ nhắc Mai Lệ Đặc tận tâm làm việc, điều tra cho rõ ràng sự thực, tuyệt đối không gây oan uổng cho Đức Bố Tư gia tộc. Tuy nhiên, nếu Đức Bố Tư gia tộc quả thực có buôn lậu, ta cũng sẽ không tha cho bọn họ."
"Đúng vậy, làm việc phải công bằng." Lâm Lôi gật đầu.
Trên đường đi về, trong xe ngựa, Bối Bối nằm bò trên đùi Lâm Lôi.
"Oa, lão Đại ngươi thực quá âm hiểm, Đức Bố Tư gia tộc kia tuyệt đối có buôn lậu. Đến lúc đó, khi bọn họ đã xong đời, Tạp Lam bây giờ cho dù có được thả ra, tương lai không phải sẽ rất thảm sao?" Bối Bối hưng phấn nói.
Bối Bối vốn đã muốn tiêu diệt Tạp Lam từ lâu. Lâm Lôi lắc đầu cười: "Đức Bố Tư gia tộc có thực sự xong đời hay không, vẫn còn khó nói lắm. Tỷ như bọn họ có thể đem hơn nửa tài sản dâng lên cho Khắc Lai Đức. Khắc Lai Đức có lẽ sẽ cho bọn họ một con đường sống. Bất kể thế nào thì một khi đã rơi vào tay của Khắc Lai Đức, bọn họ cho dù không chết thì cũng bị lột da."
Lâm Lôi đối với chuyện bên trong nội bộ của giới quý tộc cũng tương đối rõ ràng. Nói công sự công bằng, chỉ là chuyện ngày xưa mà thôi. "Đối với Khắc Lai Đức mà nói, một gia tộc như Đức Bố Tư thì có nhiều lắm." Lâm Lôi lắc đầu thầm nghĩ.
Loại tiểu nhân vật như Tạp Lam, hắn cho tới bây giờ cũng không để trong mắt. Tạp Lam căn bản không cùng đẳng cấp với hắn. Mục tiêu đối phó của hắn là Khắc Lai Đức kia.
"Đại nhân, đã tới nơi." Mã phu cung kính nói
Lâm Lôi mở cửa xe đi xuống, Bối Bối liền nhảy lên vai hắn. Trong lúc hắn đang đi vào trong phủ thì một gã hộ vệ đứng cạnh cửa nói: "Đại nhân, vừa rồi có một vị khách tới, y đang ở trong phòng khách đợi người."
"Khách nhân? Ở trong phòng khách?" Lâm Lôi nghi hoặc.
Các quý tộc rất hay đến bái phỏng Lâm Lôi, nhưng bọn họ thông thường nếu không được sự đồng ý của hắn thì đều phải kiên nhẫn đợi ở ngoài cửa. Chỉ những nhân vật có địa vị cao như Bá Nạp Đức công tước hay Khắc Lai Đức bệ hạ mới có thể trực tiếp tiến vào phòng khách, không cần phải đợi bên ngoài.
"Ai vậy?" Lâm Lôi hỏi.
"Tiểu nhân không biết, nhưng hắn ta cầm trong tay lệnh bài của Hồng y đại giáo chủ." Hộ vệ này lễ phép nói. Hắn cũng đến từ Quang Minh giáo đình, rất quen thuộc với lệnh bài của Hồng y đại giáo chủ.
Loại lệnh bài này, mỗi vị Hồng y đại giáo chủ cũng chỉ có một cái mà thôi. Đương nhiên, một số ít Khổ tu giả cường đại cũng có thể có. Lệnh bài này biểu thị cho địa vị rất cao, người cầm lệnh bài trong tay, địa vị không thể thấp hơn Hồng y đại giáo chủ.
"Lệnh bài?" Lâm Lôi cả kinh.
Không chần chừ nữa, hắn lập tức tiến về phía phòng khách. Khi hắn mới đi vào hành lang, đã thấy một bóng người trong phòng khách, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lúc này, trong phòng khách, có một vị trung niên nhân mặc trường bào rộng thùng thình, mái tóc đen dài buông xõa, trông bên ngoài có lẽ chỉ độ ba, bốn mươi tuổi mà thôi, tạo cho người ta cảm giác đây là một người lười biếng.
Khi Lâm Lôi đang nhìn về phía trung niên nhân này, tựa hồ như y đã phát hiện ra, lập tức quay sang nhìn, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên: "Lâm Lôi đại sư, ngươi đã về rồi?"
"Lâm Lôi đại sư?" Lâm Lôi trong lòng hết sức nghi hoặc nhưng lại nhanh chóng tiến vào trong phòng khách.
"Ngươi là, ồ, ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là người đã ra giá một ngàn vạn kim tệ." Lâm Lôi nhớ lại lúc đấu giá 'Mộng Tỉnh' thạch điêu, chính trung niên nhân này đã ra giá.
Trung niên nhân cao hứng gật đầu: "Không ngờ Lâm Lôi đại sư lại nhớ đến ta, thực sự làm cho ta thấy hưng phấn. Được rồi, để ta tự giới thiệu, ta tên là ... Hi Tắc."
"Hi Tắc." Lâm Lôi chưa từng nghe tới cái tên này.
"Hi Tắc?" Tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Lôi, "Không ngờ Hi Tắc cái tên tiểu biến thái này, vẫn còn tồn tại trên Ngọc Lan đại lục này ư."
Lâm Lôi ngẩn ra.
"Đức Lâm gia gia, người biết gã Hi Tắc này ư? Hắn là đại nhân vật nào vậy? Như quả người có biết hắn, thì hắn đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lâm Lôi, cái tên Hi Tắc này đích thực là biến thái. Tu luyện tiến bộ rất nhanh, giết người không chớp mắt. Khi ta còn sống, hắn đã đạt tới cấp Thánh vực. Mặc dù khi đó chỉ là sơ nhập Thánh vực nhưng cho tới bây giờ đã hơn năm ngàn năm trôi qua, với tốc độ tu luyện của hắn, e rằng thực lực là vô cùng kinh người."
Tim Lâm Lôi chợt đập mạnh.
Người đứng trước mặt này, thoạt nhìn có vẻ chỉ là một trung niên nhân ba, bốn mươi tuổi, không ngờ khi Đức Lâm Kha Ốc Đặc còn sống, đã là Thánh vực cường giả. Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng chỉ sống được hơn một nghìn năm, nhưng Hi Tắc này, tính toán cẩn thận, có lẽ đã sống xấp xỉ sáu nghìn năm rồi.
Sáu nghìn năm tuổi! Thực là lão biến thái!
"Lâm Lôi đại sư, ngươi sao vậy?" Hi Tắc quan tâm hỏi, "Sắc mặt ngươi hình như không được tốt cho lắm?"
"Không có gì, Hi Tắc tiên sinh, mời ngồi." Lâm Lôi cố bình tĩnh, nhưng mà cứ nghĩ đến thân phận của đối phương, đáy lòng hắn không nhịn được lại có chút rung động.
Lão gia hỏa sáu nghìn tuổi này là cường giả còn sót lại từ thời Phổ Ngang đế quốc. Ngày đó đã đạp nhập Thánh vực đẳng cấp, còn ngày nay thì sao?
"Lâm Lôi đại sư, ta đối với kỹ nghệ thạch điêu của ngươi hết sức sùng bái, nếu không phải tiểu cô nương Địch Lỵ Á kia thỉnh cầu ta, ngày đó ta nhất định phải mua cho được thạch điêu của ngươi." Hi Tắc bĩu môi nói, con mắt sáng ngời nhìn Lâm Lôi, "Lâm Lôi đại sư, bao giờ ngươi kết hôn với Địch Lỵ Á?"
"Kết hôn?"
Cho dù đang rung động vì thân phận của Hi Tắc, nghe thấy điều này, Lâm Lôi cũng không khỏi trợn tròn mắt nhìn ông ta.
"Lâm Lôi đại ca, đa tạ, đa tạ." Ngải Lệ Tư không nhịn được nói, nước mắt kích động tuôn ra.
Lâm Lôi cười khẽ: "Muội về trước đi, chiều nay ta sẽ vào hoàng cung để nói chuyện với bệ hạ."
Lâm Lôi có thể cảm nhận được, hôm nay khi đối mặt với Ngải Lệ Tư, trong lòng mình rất bình tĩnh, đối xử với Ngải Lệ Tư cũng chỉ gần như với một nữ bằng hữu có chút giao tình mà thôi.
"Vâng, đa tạ huynh." Ngải Lệ Tư nhìn Lâm Lôi rồi quay lại, rời đi, trong lòng vô cùng phức tạp.
Vốn dĩ, nàng rất lo lắng, sợ rằng vì trước kia nàng đã làm tổn thương Lâm Lôi nên Lâm Lôi sẽ hận Tạp Lam mà không cứu hắn. Thế nhưng, phản ứng của Lâm Lôi hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng. Lâm Lôi không chút kích động mà lại rất bình tĩnh.
Nhìn Ngải Lệ Tư ra về, Lâm Lôi ngồi xuống, cầm một trái quả lên ăn. Lúc này, Bối Bối mới từ bên cạnh phóng ra.
"Lão Đại, ngươi còn giúp ả Ngải Lệ Tư kia à? Nếu là ta, ta đã sớm đuổi nàng ta ra khỏi cửa rồi, không xuất một chưởng giết chết nàng đã là may mắn lắm rồi đấy." Bối Bối bất mãn nói.
Lâm Lôi nhìn nó: "Bối Bối, con người chứ không phải cầm thú mà độc ác như vậy."
Lúc này, Đức Lâm Kha Ốc Đặc từ trong Bàn Long chi giới bay ra, nhìn về phía Lâm Lôi với vẻ rất vui mừng: "Lâm Lôi, biểu hiện của ngươi không sai chút nào. Ta còn lo lắng, không biết ngươi có tỏ ra trẻ con mà đuổi nàng đi, ném đá xuống giếng không nữa."
"Trẻ con?" Lâm Lôi nhất thời ngơ ngác.
Trong con mắt của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, loại hành động này đúng là rất trẻ con.
"Chẳng phải sao, nữ nhân thôi mà, tìm lúc nào mà chẳng được?" Đức Lâm Kha Ốc Đặc cười ha hả nói.
Lâm Lôi không nói gì, đối với quan niệm này của Đức Lâm gia gia, hắn rất là không đồng ý. Quan điểm của Đức Lâm Kha Ốc Đặc và đám huynh đệ tốt Da Lỗ, Lôi Nặc của hắn tương đối giống nhau.
"Được rồi, không nói nữa, ta còn muốn tiếp tục tu luyện." Lâm Lôi lập tức đứng dậy, đi về phía Tuyền Thủy viên.
Đối với Lâm Lôi mà nói, việc Ngải Lệ Tư đến cầu xin hắn chỉ là một việc bình thường trong cuộc sống, căn bản không thể ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Ngày nay điều trọng yếu nhất trong lòng hắn chính là báo thù cho cha mẹ.
"Bệ hạ đang trong thư phòng, vất vả lo chuyện quốc sự, xin mời Lâm Lôi đại nhân cùng tiểu nhân tới thư phòng." Vị cung đình thị giả cung kính nói.
Lâm Lôi gật đầu.
Lâm Lôi với Bối Bối đứng trên vai, cứ như vậy theo sau cung đình thị giả đi về phía thư phòng, chốc lát đã đến nơi.
"Bệ hạ. Lâm Lôi đại nhân tới!" Cung đình thị giả đứng bên ngoài đại môn nói lớn.
Khắc Lai Đức đang phê duyệt văn chương ngẩng đầu dậy, ánh mắt mở to nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi, nhanh vào đây, giữa chúng ta không cần quá câu nệ lễ tiết."
"Vâng, thưa bệ hạ." Lâm Lôi vừa cười vừa bước vào thư phòng. Khắc Lai Đức, dưới con mắt của Lâm Lôi đúng là một người rất hào sảng, đặc biết là đối với hắn không hề câu nệ lễ tiết, cho tới bây giờ cũng không hề dựa vào địa vị Quốc vương của mình mà áp bức gì Lâm Lôi
"Nếu như không có chuyện của cha mẹ, có lẽ ta với ngươi đã có thể trở thành bằng hữu. Đáng tiếc, rồi sẽ có một ngày ta phải giết ngươi. Hiện tại còn chưa được, phải chờ cơ hội thôi." Lâm Lôi giữ ý định giết Khắc Lai Đức trong tim, không một chút nóng vội.
Ngay khi có cơ hội, tuyệt đối phải một kiếm giết chết hắn.
Khắc Lai Đức chạm cốc cùng Lâm Lôi, uống một ngụm rồi hỏi: "Lâm Lôi. Ngươi rất ít khi chủ động đến vương cung. Hôm nay có vấn đề gì mà vị Cung đình đệ nhất ma pháp sư như ngươi lại đến tìm ta vậy?"
Lâm Lôi mỉm cười.
Cung đình đệ nhất ma pháp sư vốn có rất nhiều trách nhiệm, nhưng Lâm Lôi lại rất ít khi làm việc. Rất nhiều chuyện đều là để cho các ma pháp sư cung đình khác phụ trách. Mà Khắc Lai Đức vốn cũng không có cưỡng cầu. Lâm Lôi tại Phân Lai vương quốc cũng chỉ là cái danh bên ngoài. Cũng chỉ có thể tạm coi Lâm Lôi là người của Khắc Lai Đức Quốc vương mà thôi.
"Hôm nay ta đến đây đích thực là có việc." Lâm Lôi cười nhìn Khắc Lai Đức, "Đức Bố Tư gia tộc bị tình nghi buôn lậu, không phải bệ hạ đã phái người bắt Bá Nạp Đức và Tạp Lam nhi tử của hắn sao?"
"Thì ra là chuyện này." Khắc Lai Đức nhướng mày một cái, nhìn Lâm Lôi, "Thế nào mà ngươi cũng muốn nói giúp gia tộc bọn họ vậy?"
Mấy ngày nay, cũng có rất nhiều quý tộc vì Đức Bố Tư gia tộc mà lên tiếng nói hộ. Thực ra nhiều người tham gia như vậy cũng chỉ là do tác dụng của tiền bạc mà Đức Bố Tư gia tộc bỏ ra thôi.
"Nếu ngươi thực sự muốn cứu gia tộc bọn họ, ta có thể nể mặt ngươi." Khắc Lai Đức hào sảng nói.
Khắc Lai Đức thực ra chỉ muốn hủy diệt thế lực của Mạt Đức Sâm đệ đệ của ông ta, cho nên đối với Đức Bố Tư gia tộc, chỉ là thuận tay giải quyết mà thôi. Ông ta có thể hoàn toàn phóng thích Đức Bố Tư gia tộc nhất tộc để lấy được một điểm nhân tình với Lâm Lôi. Dù sao thì ngay cả nếu ông ta tha cho Đức Bố Tư gia tộc hôm nay thì ông ta vẫn có thể ngay tại Đức Bố Tư gia tộc mà kiên quyết hạ xuống một đao.
"Không." Lâm Lôi lắc đầu, "Ta không phải là nói giúp cho gia tộc bọn họ."
"Sao?" Khắc Lai Đức nghi hoặc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi tùy tiện đáp: "Khắc Lai Đức bệ hạ, Đức Bố Tư gia tộc có buôn lậu hay không là việc công."
"Ồ?" Khắc Lai Đức lại nghi hoặc nhìn Lâm Lôi, "Vậy Lâm Lôi ngươi hôm nay tới để ... ?"
Lâm Lôi cười: "Ta chỉ nghĩ là, cho dù Đức Bố Tư gia tộc có buôn lậu hay không, bệ hạ người bắt tộc trưởng Bá Nạp Đức là đủ rồi, có lẽ không cần bắt cả nhi tử của hắn. Dù sao thì bắt người kế thừa gia tộc của họ thì có tác dụng gì? Người bắt kẻ kế thừa đệ nhất, bọn họ còn có người kế thừa đệ nhị, đệ tam. Chỉ cần gia tộc bọn họ không hết người, tự nhiên có người khác thay thế."
"Lâm Lôi, ngươi muốn nói ... ?" Khắc Lai Đức hỏi.
Lâm Lôi nhìn Khắc Lai Đức: "Bệ hạ, ta là muốn xin người thả Tạp Lam."
"Ồ, để cho Tạp Lam tự do? Ta có nghe chuyện của ngươi với Tạp Lam." Khắc Lai Đức đối với Lâm Lôi cũng có tra xét rất cẩn thận, ông ta tự nhiên biết quan hệ giữa Lâm Lôi, Tạp Lam và Ngải Lệ Tư ba người.
Lâm Lôi bất đăc dĩ cười: "Bệ hạ, đó là chuyện đã từ lâu rồi."
Khắc Lai Đức nhắc nhở: "Lâm Lôi, ta nhắc nhở ngươi, theo như đám thuộc hạ điều tra ra thì Tạp Lam lòng dạ vô cùng hẹp hòi, là một người rất đáng hận."
"Ta biết." Lâm Lôi gật đầu.
Tiếp xúc với Tạp Lam vài lần, Lâm Lôi đã cảm giác được địch ý của hắn đối với mình. Thêm vào đó, hắn biết 'Mộng Tỉnh' thạch điêu của mình trong bảy ngày triển lãm từng có người muốn phá hoại ...
Phá hư thạch điêu, đó là một hành động 'Tổn Nhân Bất Lợi Kỷ' (Gây hại cho người mà mình chẳng được lợi gì).
Trừ Tạp Lam ra, Lâm Lôi chẳng thể nghĩ ra ai lại muốn sai người đến phá 'Mộng Tỉnh' thạch điêu cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Vậy mà ngươi vẫn muốn giúp hắn?" Khắc Lai Đức tiếp tục hỏi.
"Khắc Lai Đức bệ hạ, người đã nói hắn là loại tiểu nhân vật mục quang hạn hẹp, ta có cần để ý đến hắn không?" Lâm Lôi nhìn Khắc Lai Đức nói. Khắc Lai Đức kinh ngạc rồi chợt mỉm cười.
"Đúng vậy. Chuyện quá khứ của ngươi và Tạp Lam đã kết thúc rồi. Ngày nay, không muốn trở thành bằng hữu thì cũng không có địch ý. Bây giờ, phụ thân hắn còn rất muốn kết giao với ngươi. Tạp Lam so với cha hắn, đúng là tầm nhìn thiển cận hơn nhiều." Khắc Lai Đức cười to nói.
Đoạn ông ta vỗ vỗ vai Lâm Lôi: "Yên tâm, ngày mai ta sẽ nhắc Mai Lệ Đặc tận tâm làm việc, điều tra cho rõ ràng sự thực, tuyệt đối không gây oan uổng cho Đức Bố Tư gia tộc. Tuy nhiên, nếu Đức Bố Tư gia tộc quả thực có buôn lậu, ta cũng sẽ không tha cho bọn họ."
"Đúng vậy, làm việc phải công bằng." Lâm Lôi gật đầu.
Trên đường đi về, trong xe ngựa, Bối Bối nằm bò trên đùi Lâm Lôi.
"Oa, lão Đại ngươi thực quá âm hiểm, Đức Bố Tư gia tộc kia tuyệt đối có buôn lậu. Đến lúc đó, khi bọn họ đã xong đời, Tạp Lam bây giờ cho dù có được thả ra, tương lai không phải sẽ rất thảm sao?" Bối Bối hưng phấn nói.
Bối Bối vốn đã muốn tiêu diệt Tạp Lam từ lâu. Lâm Lôi lắc đầu cười: "Đức Bố Tư gia tộc có thực sự xong đời hay không, vẫn còn khó nói lắm. Tỷ như bọn họ có thể đem hơn nửa tài sản dâng lên cho Khắc Lai Đức. Khắc Lai Đức có lẽ sẽ cho bọn họ một con đường sống. Bất kể thế nào thì một khi đã rơi vào tay của Khắc Lai Đức, bọn họ cho dù không chết thì cũng bị lột da."
Lâm Lôi đối với chuyện bên trong nội bộ của giới quý tộc cũng tương đối rõ ràng. Nói công sự công bằng, chỉ là chuyện ngày xưa mà thôi. "Đối với Khắc Lai Đức mà nói, một gia tộc như Đức Bố Tư thì có nhiều lắm." Lâm Lôi lắc đầu thầm nghĩ.
Loại tiểu nhân vật như Tạp Lam, hắn cho tới bây giờ cũng không để trong mắt. Tạp Lam căn bản không cùng đẳng cấp với hắn. Mục tiêu đối phó của hắn là Khắc Lai Đức kia.
"Đại nhân, đã tới nơi." Mã phu cung kính nói
Lâm Lôi mở cửa xe đi xuống, Bối Bối liền nhảy lên vai hắn. Trong lúc hắn đang đi vào trong phủ thì một gã hộ vệ đứng cạnh cửa nói: "Đại nhân, vừa rồi có một vị khách tới, y đang ở trong phòng khách đợi người."
"Khách nhân? Ở trong phòng khách?" Lâm Lôi nghi hoặc.
Các quý tộc rất hay đến bái phỏng Lâm Lôi, nhưng bọn họ thông thường nếu không được sự đồng ý của hắn thì đều phải kiên nhẫn đợi ở ngoài cửa. Chỉ những nhân vật có địa vị cao như Bá Nạp Đức công tước hay Khắc Lai Đức bệ hạ mới có thể trực tiếp tiến vào phòng khách, không cần phải đợi bên ngoài.
"Ai vậy?" Lâm Lôi hỏi.
"Tiểu nhân không biết, nhưng hắn ta cầm trong tay lệnh bài của Hồng y đại giáo chủ." Hộ vệ này lễ phép nói. Hắn cũng đến từ Quang Minh giáo đình, rất quen thuộc với lệnh bài của Hồng y đại giáo chủ.
Loại lệnh bài này, mỗi vị Hồng y đại giáo chủ cũng chỉ có một cái mà thôi. Đương nhiên, một số ít Khổ tu giả cường đại cũng có thể có. Lệnh bài này biểu thị cho địa vị rất cao, người cầm lệnh bài trong tay, địa vị không thể thấp hơn Hồng y đại giáo chủ.
"Lệnh bài?" Lâm Lôi cả kinh.
Không chần chừ nữa, hắn lập tức tiến về phía phòng khách. Khi hắn mới đi vào hành lang, đã thấy một bóng người trong phòng khách, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Lúc này, trong phòng khách, có một vị trung niên nhân mặc trường bào rộng thùng thình, mái tóc đen dài buông xõa, trông bên ngoài có lẽ chỉ độ ba, bốn mươi tuổi mà thôi, tạo cho người ta cảm giác đây là một người lười biếng.
Khi Lâm Lôi đang nhìn về phía trung niên nhân này, tựa hồ như y đã phát hiện ra, lập tức quay sang nhìn, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên: "Lâm Lôi đại sư, ngươi đã về rồi?"
"Lâm Lôi đại sư?" Lâm Lôi trong lòng hết sức nghi hoặc nhưng lại nhanh chóng tiến vào trong phòng khách.
"Ngươi là, ồ, ta nhớ ra rồi. Ngươi chính là người đã ra giá một ngàn vạn kim tệ." Lâm Lôi nhớ lại lúc đấu giá 'Mộng Tỉnh' thạch điêu, chính trung niên nhân này đã ra giá.
Trung niên nhân cao hứng gật đầu: "Không ngờ Lâm Lôi đại sư lại nhớ đến ta, thực sự làm cho ta thấy hưng phấn. Được rồi, để ta tự giới thiệu, ta tên là ... Hi Tắc."
"Hi Tắc." Lâm Lôi chưa từng nghe tới cái tên này.
"Hi Tắc?" Tiếng Đức Lâm Kha Ốc Đặc đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Lôi, "Không ngờ Hi Tắc cái tên tiểu biến thái này, vẫn còn tồn tại trên Ngọc Lan đại lục này ư."
Lâm Lôi ngẩn ra.
"Đức Lâm gia gia, người biết gã Hi Tắc này ư? Hắn là đại nhân vật nào vậy? Như quả người có biết hắn, thì hắn đã bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lâm Lôi, cái tên Hi Tắc này đích thực là biến thái. Tu luyện tiến bộ rất nhanh, giết người không chớp mắt. Khi ta còn sống, hắn đã đạt tới cấp Thánh vực. Mặc dù khi đó chỉ là sơ nhập Thánh vực nhưng cho tới bây giờ đã hơn năm ngàn năm trôi qua, với tốc độ tu luyện của hắn, e rằng thực lực là vô cùng kinh người."
Tim Lâm Lôi chợt đập mạnh.
Người đứng trước mặt này, thoạt nhìn có vẻ chỉ là một trung niên nhân ba, bốn mươi tuổi, không ngờ khi Đức Lâm Kha Ốc Đặc còn sống, đã là Thánh vực cường giả. Đức Lâm Kha Ốc Đặc cũng chỉ sống được hơn một nghìn năm, nhưng Hi Tắc này, tính toán cẩn thận, có lẽ đã sống xấp xỉ sáu nghìn năm rồi.
Sáu nghìn năm tuổi! Thực là lão biến thái!
"Lâm Lôi đại sư, ngươi sao vậy?" Hi Tắc quan tâm hỏi, "Sắc mặt ngươi hình như không được tốt cho lắm?"
"Không có gì, Hi Tắc tiên sinh, mời ngồi." Lâm Lôi cố bình tĩnh, nhưng mà cứ nghĩ đến thân phận của đối phương, đáy lòng hắn không nhịn được lại có chút rung động.
Lão gia hỏa sáu nghìn tuổi này là cường giả còn sót lại từ thời Phổ Ngang đế quốc. Ngày đó đã đạp nhập Thánh vực đẳng cấp, còn ngày nay thì sao?
"Lâm Lôi đại sư, ta đối với kỹ nghệ thạch điêu của ngươi hết sức sùng bái, nếu không phải tiểu cô nương Địch Lỵ Á kia thỉnh cầu ta, ngày đó ta nhất định phải mua cho được thạch điêu của ngươi." Hi Tắc bĩu môi nói, con mắt sáng ngời nhìn Lâm Lôi, "Lâm Lôi đại sư, bao giờ ngươi kết hôn với Địch Lỵ Á?"
"Kết hôn?"
Cho dù đang rung động vì thân phận của Hi Tắc, nghe thấy điều này, Lâm Lôi cũng không khỏi trợn tròn mắt nhìn ông ta.
/809
|