Trên mặt Du Dặc lộ vẻ lo lắng đi tới cửa ngoài của toà nhà lớn, cùng hai người canh gác thương lượng. Hai tên lính canh đưa mắt nhìn nhau một hồi, theo chân Du Dặc rời đi.
Ở ngay khúc quanh một con dao nhọn loé sáng, tại chỗ đâm chết một tên lính đi phía sau, không đợi tên phía trước kịp phản ứng, Du Dặc bắt lấy hai tay của hắn dùng sức đè hắn nằm xuống đất.
Dung Dật Thần đem dao nhọn để ngay tại cổ tên lính
" Mấy người phụ nữ các ngươi bắt đang nơi nào?"
Tên lính hai tay run rẩy kịch liệt " Ở chỗ cao nhất, tầng ba mươi, tôi cái gì cũng không biết đừng giết tôi"
Dung Dật Thần mím môi mỏng, dao nhọn rạch mạnh một cái cắt đứt cổ họng của hắn, máu chảy ra lênh láng hoà lẫn vào trong đất. Du Dặc liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dung Dật Thần, nội tâm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Dung Dật Thần lúc nào cũng nhã nhặn im lặng mà giết người thập phần nhanh nhẹn, trên người toát lên cảm giác chết chóc. Có lẽ do em gái bị bắt đi, Dung Dật Thần mới trở nên ngoan độc như vậy.
Hai người ẩn núp tiến vào toà nhà, do thang máy không sử dụng được chỉ có thể đi lên bằng cầu thang bộ, dọc đường đi hai người xử lý được bốn, năm tên lính gác, không phải dùng đến súng ống.
Lầu ba mươi có hai gian phòng, một phòng cửa mở toang bên trong không có ai, gian còn lại đóng kín rất có thể người bị nhốt ở trong này.
Dung Dật Thần thấy Du Dặc muốn gõ cửa vội vàng nắm lấy tay Du Dặc " Chờ đã, cậu có mang theo kẹo cao su không? "
" A..." Du Dặc có điểm mơ hồ, hắn có thói quen nhai kẹo cao su lần trước ở siêu thị lúc cướp vật tư có cầm theo không ít, bình thường đều mang bên người .
" Nhai một thanh, động tác phải nhanh lên"
Cùng lúc đó, trong phòng khách có ba cô gái đang ngồi trên ghế sa lon, các cô hai tay đều bị trói vô lực trừng mắt nhìn ba người đàn ông phía trước. Tên đứng giữa cao khoảng một mét chín, cử chỉ ngang tàng, dáng người to lớn khoẻ mạnh, khẩu khí mười phần là đại ca của đám côn đồ này.
Dương Tử Lam cho dù ở tận thế nhưng khuôn mặt mỗi ngày đều trang điểm thật diễm lệ, mặc váy áo lộ ngực khiêu gợi. Lý Nhiễm Nhi vừa mới sinh con không lâu sắc mặt còn xanh xao, ngay cả nói chuyện cũng muốn thở dốc, mang vẻ mỹ nhân ốm yếu. Mà Dung Ân Ân dáng người dù chưa trưởng thành nhưng trội hơn ở mái tóc dài hơi xoăn, cùng khuôn mặt thon nhỏ xinh đẹp khả ái, giống con búp bê luôn được cất kỹ trong tủ kính.
Tên đại ca chậc lưỡi khen ngợi nói " Đều là mỹ nhân mỗi người một vẻ a, đi cướp ba bảo bối này thực không sai"
Một tên đàn em nói " Đại ca, anh thích đứa nào?"
Ánh mắt hắn quét qua mặt ba cô gái một lượt ngoài ý muốn dừng lại trên người Dung Ân Ân
" Tao thích tuổi nhỏ, thoạt nhìn rất non nớt, nhất định còn trinh "
Một tên đàn em khác thầm nghĩ thì ra đại ca khoái tiểu loli, vội vã cười nịn nọt " Em thích đứa mặc áo ngực màu đen, đại ca thưởng cho em đi "
" Đứa nhỏ chỉ tao có thể chạm, còn hai đứa kia tuỳ tụi bây chơi đùa"
" Ha ha, cám ơn đại ca nhiều"
Tên đại ca đi tới trước mặt Dung Ân Ân, thân hình cao lớn cúi xuống, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô
" Thật là đáng yêu, nhìn mà muốn cắn một cái "
Dung Ân Ân xấu hổ cùng giận dữ quay mặt qua chỗ khác, cắn răng im lặng không lên tiếng .
Tay hắn nắm cằm Dung Ân Ân xoay lại, kéo khoá quần xuống móc ra dương vật bên trong quần lót tiến đến trước miệng Dung Ân Ân
" Đến, ngậm lấy cây gậy này, anh đây sẽ suy nghĩ lại buông tha cho các em a"
Dung Ân Ân ngửi mùi dương vật đã nôn khan muốn ói, đúng lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tên thủ hạ tiến đến lỗ mắt mèo trên cửa liếc nhìn, chỉ thấy một màu đen kịt kinh ngạc nói. " Hành lang thế nào lại tối đen, hiện tại mới năm giờ chiều ngoài cửa sổ vẫn còn sáng"
Tên thủ hạ mở cửa, đi ra khỏi phòng vài bước. " Ai vừa gõ cửa, bên ngoài sao không có một người "
Ngay lúc đó, trên hành lang phòng trống nhảy ra một bóng người, nhanh như chớp kéo hắn vào trong rồi giết chết. Hoá ra hắn thấy hành lang tối đen là do kẹo cao su mà Du Dăc phun ra dán vào mắt mèo trên cánh cửa.
" Tên ngu này mở cửa xong rồi đi nơi nào?" Một tên đàn em còn lại kinh ngạc nói.
Tên thủ hạ còn lại định bước ra ngoài phòng, gã đại ca ở phía sau hét lên " Đừng ra ngoài"
Còn chưa kịp nói xong một viên đạn đã bay vào, đem đầu tên thuộc hạ bắn cho vỡ toang óc. Gã đại ca trốn vào phía sau sô pha rút súng lục nhắm ngay vào ót Dung Ân Ân uy hiếp nói " Không nên tới gần "
Dung Ân Ân hướng về phía cửa la lớn " Anh hai, đừng lo cho em"
Gã hung hăng tát Dung Ân Ân một bạt tai " Câm miệng cho tao"
Để lại súng cùng dao ở sau ngưỡng cửa, Dung Dật Thần một mình bước tới, âm trầm nhìn gã đàn ông đang trốn sau sô pha.
" Quả nhiên thức thời "
Khoé miệng gã đàn ông cong lên giơ súng bắn về phía Dung Dật Thần. Nhanh như chớp, Dung Dật Thần cúi người tránh thoát đạn sau đó xoay một vòng nhặt súng lên nhảy đến ghế sa lon bên cạnh. Gã đàn ông thấy Dung Dật Thần rất mạnh vội vã kéo Dung Ân Ân, để cô ở phía trước người coi như bia đỡ đạn, đánh ngã Du Dặc đang ngăn ở cửa, đi lên sân thượng trên tầng cao nhất.
" Không nên tới gần, bằng không tao sẽ đem nó ném xuống lầu" Gã đàn ông cầm cánh tay Dung Ân Ân thả cô lơ lửng treo ngoài lan can, hai cánh tay Dung Ân Ân bị trói nắm chặt lấy lan can, nhưng chỉ cần gã đàn ông buông tay cô sẽ mất đi trọng tâm rơi xuống.
Dung Dật Thần sắc mặt trắng bệch, vứt súng ra xa " Thả em ấy, tôi sẽ không nhặt lại súng"
" Thật biết nghe lời, nó đối với mày rất quan trọng nha" Gã đàn ông cười lớn, hướng bụng Dung Dật Thần bắn một phát súng.
Dưới bụng Dung Dật Thần trúng đạn chảy ra máu tươi, anh chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, tuy nhiên không ngã xuống.
" Mạng thực sự cứng rắn" Gã đàn ông lại chuẩn bị bắn thêm phát nữa, đột nhiên cánh tay truyền tới đau xót, nghiêng đầu thấy Dung Ân Ân đang gắt gao cắn gã.
" Mày con đĩ nhỏ " Gã đàn ông tức giận chửi, thả cánh tay đang giữ Dung Ân Ân ra khiến cho cô mất đi lực chống đỡ thân thể liền rơi xuống phía dưới, tay vẫn cầm lan can chặt, tạm thời còn chưa rớt, nhưng con gái khí lực dù sao cũng nhỏ rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian .
" Ân Ân ..."
Dung Dật Thần lấy dũng khí xông lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái sống chết kéo lên. Gã đàn ông lại bắn vào lưng Dung Dật Thần thêm một phát, lúc này Du Dặc chạy tới cùng gã chém giết .
Dung Ân Ân cảm giác cánh tay như muốn đứt ra, tuy rằng được anh trai túm lấy nhưng do bị thương quá nghiêm trọng Dung Dật Thần căn bản không đủ sức để kéo em gái lên.
" Anh hai, tay em bị siết thật đau, không được ..."
" Ân Ân cố gắng chịu đựng, anh hai liền kéo em lên" Dung Dật Thần cố hết sức kéo em gái, miệng vết thương liền vỡ ra, sắc mặt trở lên xám xanh, máu chảy như nước tuông đầy trên đất, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể mất máu mà chết .
Trái tim Dung Ân Ân đau nhói, ngón tay chủ động buông lan can ra " Anh hai đừng ..."
Dung Dật Thần sợ hãi nhìn em gái rơi xuống phía dưới không chút đắn đo cũng nhảy xuống theo.
Lúc đang rơi, gió không ngừng gào thét hai bên tai cô, đột nhiên bị một thân thể nóng bỏng dịu dàng ôm lấy, Dung Ân Ân chậm rãi mở mắt, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của anh hai, chỉ là cặp mắt tối đen kia, ở giây phút đó biến đổi, ánh sáng màu tím lan ra như ngân hà tràn đầy tròng mắt của anh...
Ở ngay khúc quanh một con dao nhọn loé sáng, tại chỗ đâm chết một tên lính đi phía sau, không đợi tên phía trước kịp phản ứng, Du Dặc bắt lấy hai tay của hắn dùng sức đè hắn nằm xuống đất.
Dung Dật Thần đem dao nhọn để ngay tại cổ tên lính
" Mấy người phụ nữ các ngươi bắt đang nơi nào?"
Tên lính hai tay run rẩy kịch liệt " Ở chỗ cao nhất, tầng ba mươi, tôi cái gì cũng không biết đừng giết tôi"
Dung Dật Thần mím môi mỏng, dao nhọn rạch mạnh một cái cắt đứt cổ họng của hắn, máu chảy ra lênh láng hoà lẫn vào trong đất. Du Dặc liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Dung Dật Thần, nội tâm vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Dung Dật Thần lúc nào cũng nhã nhặn im lặng mà giết người thập phần nhanh nhẹn, trên người toát lên cảm giác chết chóc. Có lẽ do em gái bị bắt đi, Dung Dật Thần mới trở nên ngoan độc như vậy.
Hai người ẩn núp tiến vào toà nhà, do thang máy không sử dụng được chỉ có thể đi lên bằng cầu thang bộ, dọc đường đi hai người xử lý được bốn, năm tên lính gác, không phải dùng đến súng ống.
Lầu ba mươi có hai gian phòng, một phòng cửa mở toang bên trong không có ai, gian còn lại đóng kín rất có thể người bị nhốt ở trong này.
Dung Dật Thần thấy Du Dặc muốn gõ cửa vội vàng nắm lấy tay Du Dặc " Chờ đã, cậu có mang theo kẹo cao su không? "
" A..." Du Dặc có điểm mơ hồ, hắn có thói quen nhai kẹo cao su lần trước ở siêu thị lúc cướp vật tư có cầm theo không ít, bình thường đều mang bên người .
" Nhai một thanh, động tác phải nhanh lên"
Cùng lúc đó, trong phòng khách có ba cô gái đang ngồi trên ghế sa lon, các cô hai tay đều bị trói vô lực trừng mắt nhìn ba người đàn ông phía trước. Tên đứng giữa cao khoảng một mét chín, cử chỉ ngang tàng, dáng người to lớn khoẻ mạnh, khẩu khí mười phần là đại ca của đám côn đồ này.
Dương Tử Lam cho dù ở tận thế nhưng khuôn mặt mỗi ngày đều trang điểm thật diễm lệ, mặc váy áo lộ ngực khiêu gợi. Lý Nhiễm Nhi vừa mới sinh con không lâu sắc mặt còn xanh xao, ngay cả nói chuyện cũng muốn thở dốc, mang vẻ mỹ nhân ốm yếu. Mà Dung Ân Ân dáng người dù chưa trưởng thành nhưng trội hơn ở mái tóc dài hơi xoăn, cùng khuôn mặt thon nhỏ xinh đẹp khả ái, giống con búp bê luôn được cất kỹ trong tủ kính.
Tên đại ca chậc lưỡi khen ngợi nói " Đều là mỹ nhân mỗi người một vẻ a, đi cướp ba bảo bối này thực không sai"
Một tên đàn em nói " Đại ca, anh thích đứa nào?"
Ánh mắt hắn quét qua mặt ba cô gái một lượt ngoài ý muốn dừng lại trên người Dung Ân Ân
" Tao thích tuổi nhỏ, thoạt nhìn rất non nớt, nhất định còn trinh "
Một tên đàn em khác thầm nghĩ thì ra đại ca khoái tiểu loli, vội vã cười nịn nọt " Em thích đứa mặc áo ngực màu đen, đại ca thưởng cho em đi "
" Đứa nhỏ chỉ tao có thể chạm, còn hai đứa kia tuỳ tụi bây chơi đùa"
" Ha ha, cám ơn đại ca nhiều"
Tên đại ca đi tới trước mặt Dung Ân Ân, thân hình cao lớn cúi xuống, quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế của cô
" Thật là đáng yêu, nhìn mà muốn cắn một cái "
Dung Ân Ân xấu hổ cùng giận dữ quay mặt qua chỗ khác, cắn răng im lặng không lên tiếng .
Tay hắn nắm cằm Dung Ân Ân xoay lại, kéo khoá quần xuống móc ra dương vật bên trong quần lót tiến đến trước miệng Dung Ân Ân
" Đến, ngậm lấy cây gậy này, anh đây sẽ suy nghĩ lại buông tha cho các em a"
Dung Ân Ân ngửi mùi dương vật đã nôn khan muốn ói, đúng lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Tên thủ hạ tiến đến lỗ mắt mèo trên cửa liếc nhìn, chỉ thấy một màu đen kịt kinh ngạc nói. " Hành lang thế nào lại tối đen, hiện tại mới năm giờ chiều ngoài cửa sổ vẫn còn sáng"
Tên thủ hạ mở cửa, đi ra khỏi phòng vài bước. " Ai vừa gõ cửa, bên ngoài sao không có một người "
Ngay lúc đó, trên hành lang phòng trống nhảy ra một bóng người, nhanh như chớp kéo hắn vào trong rồi giết chết. Hoá ra hắn thấy hành lang tối đen là do kẹo cao su mà Du Dăc phun ra dán vào mắt mèo trên cánh cửa.
" Tên ngu này mở cửa xong rồi đi nơi nào?" Một tên đàn em còn lại kinh ngạc nói.
Tên thủ hạ còn lại định bước ra ngoài phòng, gã đại ca ở phía sau hét lên " Đừng ra ngoài"
Còn chưa kịp nói xong một viên đạn đã bay vào, đem đầu tên thuộc hạ bắn cho vỡ toang óc. Gã đại ca trốn vào phía sau sô pha rút súng lục nhắm ngay vào ót Dung Ân Ân uy hiếp nói " Không nên tới gần "
Dung Ân Ân hướng về phía cửa la lớn " Anh hai, đừng lo cho em"
Gã hung hăng tát Dung Ân Ân một bạt tai " Câm miệng cho tao"
Để lại súng cùng dao ở sau ngưỡng cửa, Dung Dật Thần một mình bước tới, âm trầm nhìn gã đàn ông đang trốn sau sô pha.
" Quả nhiên thức thời "
Khoé miệng gã đàn ông cong lên giơ súng bắn về phía Dung Dật Thần. Nhanh như chớp, Dung Dật Thần cúi người tránh thoát đạn sau đó xoay một vòng nhặt súng lên nhảy đến ghế sa lon bên cạnh. Gã đàn ông thấy Dung Dật Thần rất mạnh vội vã kéo Dung Ân Ân, để cô ở phía trước người coi như bia đỡ đạn, đánh ngã Du Dặc đang ngăn ở cửa, đi lên sân thượng trên tầng cao nhất.
" Không nên tới gần, bằng không tao sẽ đem nó ném xuống lầu" Gã đàn ông cầm cánh tay Dung Ân Ân thả cô lơ lửng treo ngoài lan can, hai cánh tay Dung Ân Ân bị trói nắm chặt lấy lan can, nhưng chỉ cần gã đàn ông buông tay cô sẽ mất đi trọng tâm rơi xuống.
Dung Dật Thần sắc mặt trắng bệch, vứt súng ra xa " Thả em ấy, tôi sẽ không nhặt lại súng"
" Thật biết nghe lời, nó đối với mày rất quan trọng nha" Gã đàn ông cười lớn, hướng bụng Dung Dật Thần bắn một phát súng.
Dưới bụng Dung Dật Thần trúng đạn chảy ra máu tươi, anh chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, tuy nhiên không ngã xuống.
" Mạng thực sự cứng rắn" Gã đàn ông lại chuẩn bị bắn thêm phát nữa, đột nhiên cánh tay truyền tới đau xót, nghiêng đầu thấy Dung Ân Ân đang gắt gao cắn gã.
" Mày con đĩ nhỏ " Gã đàn ông tức giận chửi, thả cánh tay đang giữ Dung Ân Ân ra khiến cho cô mất đi lực chống đỡ thân thể liền rơi xuống phía dưới, tay vẫn cầm lan can chặt, tạm thời còn chưa rớt, nhưng con gái khí lực dù sao cũng nhỏ rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian .
" Ân Ân ..."
Dung Dật Thần lấy dũng khí xông lên trước nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em gái sống chết kéo lên. Gã đàn ông lại bắn vào lưng Dung Dật Thần thêm một phát, lúc này Du Dặc chạy tới cùng gã chém giết .
Dung Ân Ân cảm giác cánh tay như muốn đứt ra, tuy rằng được anh trai túm lấy nhưng do bị thương quá nghiêm trọng Dung Dật Thần căn bản không đủ sức để kéo em gái lên.
" Anh hai, tay em bị siết thật đau, không được ..."
" Ân Ân cố gắng chịu đựng, anh hai liền kéo em lên" Dung Dật Thần cố hết sức kéo em gái, miệng vết thương liền vỡ ra, sắc mặt trở lên xám xanh, máu chảy như nước tuông đầy trên đất, nếu cứ tiếp tục như vậy có thể mất máu mà chết .
Trái tim Dung Ân Ân đau nhói, ngón tay chủ động buông lan can ra " Anh hai đừng ..."
Dung Dật Thần sợ hãi nhìn em gái rơi xuống phía dưới không chút đắn đo cũng nhảy xuống theo.
Lúc đang rơi, gió không ngừng gào thét hai bên tai cô, đột nhiên bị một thân thể nóng bỏng dịu dàng ôm lấy, Dung Ân Ân chậm rãi mở mắt, rốt cuộc nhìn thấy khuôn mặt tuấn dật của anh hai, chỉ là cặp mắt tối đen kia, ở giây phút đó biến đổi, ánh sáng màu tím lan ra như ngân hà tràn đầy tròng mắt của anh...
/62
|