Hạ Thiên Kỳ cũng không cho mẹ hắn biết những chuyện mình đã gặp tối qua, lí do rất đơn giản, cũng vì không muốn để mẹ hắn lo lắng.
Có điều cũng phải nói, dù cho hắn có kể cho mẹ mình, thì một giáo viên trung văn bình thường đến mức không thể bình thường hơn như bà cũng không thể làm được gì.
Tất nhiên đáng trách nhất vẫn cứ là người ông đã đi chơi của hắn, lúc nào không đi lại đi ngay khi hắn gặp chuyện cần giúp đỡ nhất. Đáng ghét nhât là hắn lại không có cách nào liên lạc được với ông.
Ông Hạ Thiên Kỳ là một người có tính cách cực kì quái lạ, trong đám bạn bè cũng có một biệt danh vô cùng chuẩn xác, lão ngoan đồng. Có điều, dù là một lão ngoan đồng, nhưng lại ngang ngược khó tả, đúng kiểu thích nghĩ gì thì nghĩ, muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ bạn bè hay người thân có đồng ý hay không.
Ngồi trên xe ô tô đang phóng đi, Hạ Thiên Kỳ vẫn không ngừng nghĩ cách, nhưng ngay khi ra khỏi xe, hắn đã bỏ qua tất cả.
Lần thứ hai tới tòa nhà Hoàng Kim, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn vẻ kích động như trước, chỉ còn lại bất an và sợ hãi.
Lần này hắn quyết định tới đây, lấy điện thoại chỉ là lí do phụ, còn lí do chính, là mong người trung niên kia giải đáp cho hắn vài chuyện còn đang khó hiểu.
Dù không có chứng cứ gì, nhưng hắn luôn có cảm giác rằng mấy chuyện đáng sợ hắn gặp trong hai hôm nay tuyệt đối có quan hệ với người đàn ông kia, không, phải là có quan hệ với công ty thần bí này.
Mang theo vô vàn nghi hoặc, Hạ Thiên Kỳ đã ngơ ngẩn đi thang máy lên tới trụ sở của công ty ở tầng ba ba.
Nhưng cũng không khác lần trước là mấy, ngay khi hắn đi ra khỏi thang máy thì đã thấy trung niên kia đứng đợi ở phía trước.
Đi theo ta.
Trung niên vẫn tiết kiệm lời như thế, có thể ngắn gọn thì tuyệt đối ngắn gọn. Vừa thấy Hạ Thiên Kỳ ra khỏi thang máy thì lập tức quay người đi.
Mẹ, kiêu vãi đái!
Hạ Thiên Kỳ bực dọc mắng thầm, tuy nhiên vẫn cứ đi theo người đó, đồng thời cũng không ngừng quan sát chung quanh.
Thật ra thì cũng chẳng có gì để nhìn, bởi vì ngoài vẻ là một khu làm việc vô cùng bình thường ra thì cũng chỉ thấy bố cục hơi xa hoa một chút mà thôi. Nó cũng không phải là một nơi người kề sát người mà có từng phòng làm việc riêng.
Còn việc ở trong đó có ai, chính xác hơn, có ai hay không, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết được.
Đi theo người đàn ông này một đoạn, Hạ Thiên Kỳ cùng hắn đi vào một văn phòng rất sang trọng.
Phòng cũng rất rộng, quanh tường cũng treo rất nhiều thư họa, cũng có thể từ đó nhận sở thích của người chủ căn phòng này.
Cũng không cần được người đàn ông này cho phép, Hạ Thiên Kỳ sau khi vào phòng lập tức ngồi lên ghế salon, sau đó nói thẳng:
Trước không nói đến chuyện điện thoại, ta có vài chuyện muốn được biết câu trả lời từ ngươi!
Hạ Thiên Kỳ cứng rắn nói như thể căn bản cũng không cho trung niên kia cự tuyệt. Tất nhiên, nếu người đó không chịu nói, thì lại là một chuyện khác.
Ngươi muốn hỏi gì? Ông ta nghe xong thì bình tĩnh hỏi.
Ta muốn biết ngươi, và cái công ty này đang làm cái gì? Hạ Thiên Kỳ ngay lập tức hỏi ra thắc mắc đầu tiên.
Ngươi còn chưa đủ tư cách biết điều này, ta cũng không trả lời ngươi được. Trung nhiên cũng rất thẳng thắn cự tuyệt.
Thấy bị từ chối, lửa giận trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại bùng lên.
Cái này không thể trả lời, cái kia lại không có tư cách biết! Tốt, giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có thể nói gì cho ta?
Trung niên nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Kỳ đang cực kì nóng giận, sau khi im lặng một lúc thì mới cất giọng:
Ta chỉ nói một lần, ngươi tốt nhất không nên cắt ngang.
Hạ Thiên Kỳ nghe thấy vậy cũng đành khó chịu gật đầu, nếu quả thực không có chuyện gì đặc biệt, hắn tất nhiên sẽ không cắt lời.
Ta nghĩ ngươi hôm trước ở thư viện Hâm Hoa cùng với đêm qua ở trong nhà mình đều đã gặp những chuyện kì quái khiến ngươi không thể hiểu được. Có thể nói, là đã gặp quỷ phải không?
Ngươi biết chuyện đó?
Nghe người này nói tới những chuyện hắn gặp hai hôm nay, Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc cất lời, có điều nghĩ tới lời dặn trước đó của ông ta, hắn đành cắn răng im miệng ý bảo ông ta cứ tiếp tục nói.
Người này hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục:
Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cũng có thể coi đó là một lời khuyên.
Nếu như hôm nay ngươi vẫn không quay lại làm việc, đồng thời nghĩ cách vượt qua quá trình thử việc, thì e rằng ngươi sẽ không sổng qua nổi đêm nay. Kể cả khi trên người ngươi có vài thứ đồ chơi gì đó!
Ta tin là ngươi hiểu ta nói gì!
Hạ Thiên Kỳ khó hiểu nhìn ông ta, đầu tiên là khẽ gật đầu, sau đó lại ngờ vực hỏi:
Ý của ngươi là, tối qua ta gặp quỷ, cũng bởi vì ta không chịu quay lại thư viện Hâm Hoa làm việc.
Ngươi có thể hiểu vậy. Trung niên gật đầu khẳng định.
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi:
Nói cách khác, chỉ cần ta thành thật quay lại trực đêm, sẽ không tiếp tục gặp quỷ?
Không nên tiếp tục gạt mình như thế, trong lòng ngươi hẳn đã có đáp án rõ ràng. Trung niên lập tức tạt cho Hạ Thiên Kỳ một chậu nước lạnh.
Trái tim Hạ Thiên Kỳ không ngừng đập mạnh, hắn mang gương mặt sợ hãi ôm lấy trái tim, đồng thời không ngừng thở dốc. Không lâu sau, lại cố gắng nói:
Buổi tối ở thư viện kia có chuyện quái dị phải không, còn con quỷ chính là Trương Tiểu Thuận? Những cái xác ta thấy đêm đó cũng đều là nó giết đúng không?
Ta vốn dĩ cũng trốn không thoát, xem ra là bùa hộ mệnh ông ta cho sinh ra tác dụng nên mới cứu cho ta một mạng phải không?
Nói xong, thần sắc Hạ Thiên Kỳ càng trở nên sợ hãi, cuối cùng hắn như hét lên:
Đi thư viện sẽ bị quỷ giết, không đi cũng bị quỷ giết, dù làm gì cũng chết, đcm, có phải là muốn đùa chết ta không?
Ta đã từng có lỗi với ngươi, hay là có lỗi với con ngươi hay sao? Không thù không oán, có cần đùa chết ta như thế không?
Con đường này là ngươi tự chọn, hợp đồng cũng do ngươi kí, không hề có ai bắt ép, cũng không ai kí thay ngươi. Hơn nữa, cũng chẳng ai nói với ngươi, quay lại thư viện thì nhất định chết.
Trung nhiên không thay đổi sắc mặt châm biếm.
Chẳng lẽ không phải thế?
Chẳng lẽ cái gì? Ông ta hỏi ngược lại: Ta có nói là không thể chống lại con quỷ kia sao?
Nghe ông ta nói vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng bình tĩnh lại, ánh mắt căm hận hướng về người đó từ nãy cũng trở nên tha thiết.
Thế thì nhanh nói cho ta biết cách đối phó đi!
Không thể, vì còn cần chính ngươi nghĩ cách, còn về chuyện liên quan tới công ty, nếu sau này ngươi có thể trở thành nhân viên chính thức thì đều sẽ biết. Đủ rồi, ngươi cầm điện thoại đi đi, tí nữa ta sẽ mang theo hai người tới.
Nói xong, ông ta đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ rồi đưa điện thoại cho hắn. Cuối cùng, như thể nhớ tới điều gì, ông ta nói thêm:
Có một số chuyện mà sức mạnh phàm tục không thể giải quyết nổi, vì thế mới có loại người như chúng ta tồn tại.
Nói xong, ông ta ném tiếp cho Hạ Thiên Kỳ một chiếc chìa khóa xe.
Khóa xe của ngươi đây, trả lại cho ngươi.
Hạ Thiên Kỳ cơ bản cũng không hiểu mình đã đi ra khỏi tòa nhà Hoàng Kim kiểu gì, có lẽ hắn vẫn còn bị những lời lúc nãy làm sợ hãi.
Run rẩy ngồi trên bậc thang ở lối vào của tòa nhà Hoàng Kim, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng ngập tràn sóng dữ.
Có điều chuyến đi này cũng khiến hắn biết được không ít.
Đầu tiên là tình cảnh của hắn bây giờ rất có vấn đề.
Hắn chỉ có hai lựa chọn, một cái là quay lại thư viện chịu chết, một cái khác là không quay lại thư viện nhưng vẫn chờ chết.
Hai phương án đó theo lời của trung niên kia thì cái thứ nhất chắc chắn là cửu tử nhất sinh, còn cái thứ hai, là chết chắc.
Hơn nữa, trung niên kia cũng biết chuyện trên người hắn có hộ thân phù, nhưng vẫn đưa ra kết luận như thế, có thể thấy là nếu ông hắn tới giúp, hắn cũng chưa chắc có thể bình an sống tiếp.
Càng không cần nói là hắn không muốn người nhà lo lắng, cũng không muốn đề họ gặp liên lụy.
Thật ra, lí do hắn bị quỷ quấy nhiễu thì bản thân cũng đã hiểu được một phần. Tám chín phần mười là do hắn đã vượt qua phỏng vấn của công ti này, đồng thời cũng kí một bản hợp đồng ma quỷ chết tiệt.
Vì thế bây giờ hắn nhất định phải nghe sắp xếp của công ty, tiếp tục quay lại thư viện Hâm Hoa.
Cuối cùng, những thông tin liên quan tới công ty cực kì bí ẩn này, thì phải đợi hắn qua được quá trình thử việc, trở thành nhân viên chính thức mới có tư cách biết được.
Dù cho lúc này hắn hoàn toàn không biết làm như thế nào mới qua được thử việc.
Nhưng vẫn còn tốt, dù hắn vẫn còn rất nhiều điều không rõ, nhưng ít nhât bây giờ, hắn cũng hiểu được tình cảnh của mình, không còn hoảng loạn không rõ có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Ít nhất cũng biết mình cần làm gì.
Hắn phải thành thật trở lại thư viện Hâm Hoa trực đêm, nghĩ cách để trừ quỷ, từ đó mới tiếp tục sống tiếp.
Trung nhiên cũng không có nói làm gì để chống lại quỷ hồn, nhưng hắn cũng hiểu ra rằng, cũng không phải là không thể chống lại con quỷ đó!
Nói đúng ra, thì chỉ cần tìm được cách, hắn có thể giết nó.
Có điều cũng phải nói, dù cho hắn có kể cho mẹ mình, thì một giáo viên trung văn bình thường đến mức không thể bình thường hơn như bà cũng không thể làm được gì.
Tất nhiên đáng trách nhất vẫn cứ là người ông đã đi chơi của hắn, lúc nào không đi lại đi ngay khi hắn gặp chuyện cần giúp đỡ nhất. Đáng ghét nhât là hắn lại không có cách nào liên lạc được với ông.
Ông Hạ Thiên Kỳ là một người có tính cách cực kì quái lạ, trong đám bạn bè cũng có một biệt danh vô cùng chuẩn xác, lão ngoan đồng. Có điều, dù là một lão ngoan đồng, nhưng lại ngang ngược khó tả, đúng kiểu thích nghĩ gì thì nghĩ, muốn làm gì thì cứ làm, mặc kệ bạn bè hay người thân có đồng ý hay không.
Ngồi trên xe ô tô đang phóng đi, Hạ Thiên Kỳ vẫn không ngừng nghĩ cách, nhưng ngay khi ra khỏi xe, hắn đã bỏ qua tất cả.
Lần thứ hai tới tòa nhà Hoàng Kim, Hạ Thiên Kỳ cũng không còn vẻ kích động như trước, chỉ còn lại bất an và sợ hãi.
Lần này hắn quyết định tới đây, lấy điện thoại chỉ là lí do phụ, còn lí do chính, là mong người trung niên kia giải đáp cho hắn vài chuyện còn đang khó hiểu.
Dù không có chứng cứ gì, nhưng hắn luôn có cảm giác rằng mấy chuyện đáng sợ hắn gặp trong hai hôm nay tuyệt đối có quan hệ với người đàn ông kia, không, phải là có quan hệ với công ty thần bí này.
Mang theo vô vàn nghi hoặc, Hạ Thiên Kỳ đã ngơ ngẩn đi thang máy lên tới trụ sở của công ty ở tầng ba ba.
Nhưng cũng không khác lần trước là mấy, ngay khi hắn đi ra khỏi thang máy thì đã thấy trung niên kia đứng đợi ở phía trước.
Đi theo ta.
Trung niên vẫn tiết kiệm lời như thế, có thể ngắn gọn thì tuyệt đối ngắn gọn. Vừa thấy Hạ Thiên Kỳ ra khỏi thang máy thì lập tức quay người đi.
Mẹ, kiêu vãi đái!
Hạ Thiên Kỳ bực dọc mắng thầm, tuy nhiên vẫn cứ đi theo người đó, đồng thời cũng không ngừng quan sát chung quanh.
Thật ra thì cũng chẳng có gì để nhìn, bởi vì ngoài vẻ là một khu làm việc vô cùng bình thường ra thì cũng chỉ thấy bố cục hơi xa hoa một chút mà thôi. Nó cũng không phải là một nơi người kề sát người mà có từng phòng làm việc riêng.
Còn việc ở trong đó có ai, chính xác hơn, có ai hay không, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết được.
Đi theo người đàn ông này một đoạn, Hạ Thiên Kỳ cùng hắn đi vào một văn phòng rất sang trọng.
Phòng cũng rất rộng, quanh tường cũng treo rất nhiều thư họa, cũng có thể từ đó nhận sở thích của người chủ căn phòng này.
Cũng không cần được người đàn ông này cho phép, Hạ Thiên Kỳ sau khi vào phòng lập tức ngồi lên ghế salon, sau đó nói thẳng:
Trước không nói đến chuyện điện thoại, ta có vài chuyện muốn được biết câu trả lời từ ngươi!
Hạ Thiên Kỳ cứng rắn nói như thể căn bản cũng không cho trung niên kia cự tuyệt. Tất nhiên, nếu người đó không chịu nói, thì lại là một chuyện khác.
Ngươi muốn hỏi gì? Ông ta nghe xong thì bình tĩnh hỏi.
Ta muốn biết ngươi, và cái công ty này đang làm cái gì? Hạ Thiên Kỳ ngay lập tức hỏi ra thắc mắc đầu tiên.
Ngươi còn chưa đủ tư cách biết điều này, ta cũng không trả lời ngươi được. Trung nhiên cũng rất thẳng thắn cự tuyệt.
Thấy bị từ chối, lửa giận trong lòng Hạ Thiên Kỳ lại bùng lên.
Cái này không thể trả lời, cái kia lại không có tư cách biết! Tốt, giờ ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có thể nói gì cho ta?
Trung niên nghiêm túc nhìn Hạ Thiên Kỳ đang cực kì nóng giận, sau khi im lặng một lúc thì mới cất giọng:
Ta chỉ nói một lần, ngươi tốt nhất không nên cắt ngang.
Hạ Thiên Kỳ nghe thấy vậy cũng đành khó chịu gật đầu, nếu quả thực không có chuyện gì đặc biệt, hắn tất nhiên sẽ không cắt lời.
Ta nghĩ ngươi hôm trước ở thư viện Hâm Hoa cùng với đêm qua ở trong nhà mình đều đã gặp những chuyện kì quái khiến ngươi không thể hiểu được. Có thể nói, là đã gặp quỷ phải không?
Ngươi biết chuyện đó?
Nghe người này nói tới những chuyện hắn gặp hai hôm nay, Hạ Thiên Kỳ kinh ngạc cất lời, có điều nghĩ tới lời dặn trước đó của ông ta, hắn đành cắn răng im miệng ý bảo ông ta cứ tiếp tục nói.
Người này hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục:
Ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi một chút, ngươi cũng có thể coi đó là một lời khuyên.
Nếu như hôm nay ngươi vẫn không quay lại làm việc, đồng thời nghĩ cách vượt qua quá trình thử việc, thì e rằng ngươi sẽ không sổng qua nổi đêm nay. Kể cả khi trên người ngươi có vài thứ đồ chơi gì đó!
Ta tin là ngươi hiểu ta nói gì!
Hạ Thiên Kỳ khó hiểu nhìn ông ta, đầu tiên là khẽ gật đầu, sau đó lại ngờ vực hỏi:
Ý của ngươi là, tối qua ta gặp quỷ, cũng bởi vì ta không chịu quay lại thư viện Hâm Hoa làm việc.
Ngươi có thể hiểu vậy. Trung niên gật đầu khẳng định.
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi:
Nói cách khác, chỉ cần ta thành thật quay lại trực đêm, sẽ không tiếp tục gặp quỷ?
Không nên tiếp tục gạt mình như thế, trong lòng ngươi hẳn đã có đáp án rõ ràng. Trung niên lập tức tạt cho Hạ Thiên Kỳ một chậu nước lạnh.
Trái tim Hạ Thiên Kỳ không ngừng đập mạnh, hắn mang gương mặt sợ hãi ôm lấy trái tim, đồng thời không ngừng thở dốc. Không lâu sau, lại cố gắng nói:
Buổi tối ở thư viện kia có chuyện quái dị phải không, còn con quỷ chính là Trương Tiểu Thuận? Những cái xác ta thấy đêm đó cũng đều là nó giết đúng không?
Ta vốn dĩ cũng trốn không thoát, xem ra là bùa hộ mệnh ông ta cho sinh ra tác dụng nên mới cứu cho ta một mạng phải không?
Nói xong, thần sắc Hạ Thiên Kỳ càng trở nên sợ hãi, cuối cùng hắn như hét lên:
Đi thư viện sẽ bị quỷ giết, không đi cũng bị quỷ giết, dù làm gì cũng chết, đcm, có phải là muốn đùa chết ta không?
Ta đã từng có lỗi với ngươi, hay là có lỗi với con ngươi hay sao? Không thù không oán, có cần đùa chết ta như thế không?
Con đường này là ngươi tự chọn, hợp đồng cũng do ngươi kí, không hề có ai bắt ép, cũng không ai kí thay ngươi. Hơn nữa, cũng chẳng ai nói với ngươi, quay lại thư viện thì nhất định chết.
Trung nhiên không thay đổi sắc mặt châm biếm.
Chẳng lẽ không phải thế?
Chẳng lẽ cái gì? Ông ta hỏi ngược lại: Ta có nói là không thể chống lại con quỷ kia sao?
Nghe ông ta nói vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng bình tĩnh lại, ánh mắt căm hận hướng về người đó từ nãy cũng trở nên tha thiết.
Thế thì nhanh nói cho ta biết cách đối phó đi!
Không thể, vì còn cần chính ngươi nghĩ cách, còn về chuyện liên quan tới công ty, nếu sau này ngươi có thể trở thành nhân viên chính thức thì đều sẽ biết. Đủ rồi, ngươi cầm điện thoại đi đi, tí nữa ta sẽ mang theo hai người tới.
Nói xong, ông ta đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ rồi đưa điện thoại cho hắn. Cuối cùng, như thể nhớ tới điều gì, ông ta nói thêm:
Có một số chuyện mà sức mạnh phàm tục không thể giải quyết nổi, vì thế mới có loại người như chúng ta tồn tại.
Nói xong, ông ta ném tiếp cho Hạ Thiên Kỳ một chiếc chìa khóa xe.
Khóa xe của ngươi đây, trả lại cho ngươi.
Hạ Thiên Kỳ cơ bản cũng không hiểu mình đã đi ra khỏi tòa nhà Hoàng Kim kiểu gì, có lẽ hắn vẫn còn bị những lời lúc nãy làm sợ hãi.
Run rẩy ngồi trên bậc thang ở lối vào của tòa nhà Hoàng Kim, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng ngập tràn sóng dữ.
Có điều chuyến đi này cũng khiến hắn biết được không ít.
Đầu tiên là tình cảnh của hắn bây giờ rất có vấn đề.
Hắn chỉ có hai lựa chọn, một cái là quay lại thư viện chịu chết, một cái khác là không quay lại thư viện nhưng vẫn chờ chết.
Hai phương án đó theo lời của trung niên kia thì cái thứ nhất chắc chắn là cửu tử nhất sinh, còn cái thứ hai, là chết chắc.
Hơn nữa, trung niên kia cũng biết chuyện trên người hắn có hộ thân phù, nhưng vẫn đưa ra kết luận như thế, có thể thấy là nếu ông hắn tới giúp, hắn cũng chưa chắc có thể bình an sống tiếp.
Càng không cần nói là hắn không muốn người nhà lo lắng, cũng không muốn đề họ gặp liên lụy.
Thật ra, lí do hắn bị quỷ quấy nhiễu thì bản thân cũng đã hiểu được một phần. Tám chín phần mười là do hắn đã vượt qua phỏng vấn của công ti này, đồng thời cũng kí một bản hợp đồng ma quỷ chết tiệt.
Vì thế bây giờ hắn nhất định phải nghe sắp xếp của công ty, tiếp tục quay lại thư viện Hâm Hoa.
Cuối cùng, những thông tin liên quan tới công ty cực kì bí ẩn này, thì phải đợi hắn qua được quá trình thử việc, trở thành nhân viên chính thức mới có tư cách biết được.
Dù cho lúc này hắn hoàn toàn không biết làm như thế nào mới qua được thử việc.
Nhưng vẫn còn tốt, dù hắn vẫn còn rất nhiều điều không rõ, nhưng ít nhât bây giờ, hắn cũng hiểu được tình cảnh của mình, không còn hoảng loạn không rõ có chuyện gì đang xảy ra nữa.
Ít nhất cũng biết mình cần làm gì.
Hắn phải thành thật trở lại thư viện Hâm Hoa trực đêm, nghĩ cách để trừ quỷ, từ đó mới tiếp tục sống tiếp.
Trung nhiên cũng không có nói làm gì để chống lại quỷ hồn, nhưng hắn cũng hiểu ra rằng, cũng không phải là không thể chống lại con quỷ đó!
Nói đúng ra, thì chỉ cần tìm được cách, hắn có thể giết nó.
/43
|