Bùi Nhược chạy chậm đến trước mặt Cường Tử, nụ cười của cô nàng giống như bầu trời đầy nắng như tiên tử hạ phàm. Trên khuôn mặt cô gái nhỏ tràn đầy sự hài lòng và hạnh phúc, cũng có thể do tiếng gọi bảo bối đến đây của Cường Tử. Từ khi xác định có quan hệ yêu đương với Cường Tử, thần kinh trên khuôn mặt của cô gái nhỏ Bùi Nhược càng ngày càng phát triển…
Cuối cùng cô gái nhỏ Bùi Nhược không dám ở trước mặt mọi người nhào vào vòng tay Cường Tử, dù sao điều này yêu cầu phải có dũng khí rất lớn. Trong hoàn cảnh không có ai, Bùi Nhược biết mình sẽ không cự tuyệt Cường Tử, bởi vì cô nàng biết mình đã bắt đầu mê đắm cảm giác được ôm này, rất thoải mái, như được chở che.
(nguyên gốc: 港湾 cang loan nghĩa đen là bến cảng, nghĩa bóng để chỉ sự che chở.)
Hai người đi sóng vai nhau vào trường, mặc kệ là ai cũng có thể nhận ra quan hệ của hai người này thật sự không bình thường. Nhưng Bùi Nhược không thèm để ý những chuyện này, những ánh mắt đi trên đường đều bỏ qua hết.
- Tên kia là ai? Hắn cho rằng mình là Nhiếp Phong hay là Bộ Kinh Vân, để một túm tóc rác rưởi trên đầu thế kia?!
- Mẹ! Cháu nội tóc trắng cả đầu bên kia là ai, chưa gặp bao giờ”
- Ê! Mày nhìn bên kia, có thằng để đầu tóc trắng như một con bò kìa.
- Mẹ nó! Thật là phong cách mới mẻ a! Nhuộm ở tiệm tóc nào vậy? Tao cũng muộn nhuộm cái.
- Mày nhìn xem, thằng đẹp trai bên kia kìa, tóc hắn thật đẹp.
- Ồ! Anh đẹp trai ơi! Bạn nhìn đi, đẹp trai quá à!
- Thật nam tính, học sinh nam này mới đến sao? Bạn nhìn xem cậu ta với Bùi Nhược đi thật sát nhau, hình như có quan hệ rất thân.
- Bùi Nhược nào? Bùi Nhược không phải đang yêu Lâm Cường à? Nhanh vậy đã dứt tình ly biệt rồi sao, thế nhưng cũng khó trách. Tên Lâm Cường kia còn kém xa anh chàng đẹp trai này. Nếu như là mình mình cũng chọn anh ấy!
- Thì vậy, mặc dù Lâm Cường có thành tích học tập tốt, khuôn mặt cũng coi được. Nhưng hơi thấp, mày nhìn xem anh chàng đẹp trai kia ít nhất cũng một mét tám, dáng người thật đẹp.
Bùi Nhược quay đầu trừng mắt nhìn mấy đứa háo sắc và những tên con trai ngu ngốc kia, cô nàng rất tức giận. Thứ nhất giận vì mấy lũ kia nói cô yêu tay đôi, lẳng lơ, thứ hai tức giận bởi vì bọn chúng nói xấu Cường Tử. Cường Tử dù có đẹp trai hơn so với trước kia cô nàng cũng không thấy có điểm gì khác nhau.
Cô nàng luôn ở bên cạnh quan sát Cường Tử, cho nên không có biểu hiện gì quá kinh ngạc với vẻ bên ngoài của Cường Tử. Chuyện đáng ngạc nhiên hơn so với viêc này cô nàng cũng trải qua rồi, cho nên biểu hiện không kinh ngạc giống như đám bạn học sinh kia.
Đại đa số các bạn học sinh đều rất có hứng thú với mái tóc dài ngang eo bạc trắng của Cường, có người nói là đồ giả, nhuộm lông con lợn thành màu trắng. Có người nói cơ thể hắn chắc là mắc bệnh gì đó, nhìn xem tóc cũng đổi màu kìa. Lại còn có người nói, hắn có phải người ngoại quốc không, vừa nhìn đã thấy giống con lai.
Một bộ quần áo thể dục màu đen, đôi giày thể thao màu đen, dáng người cao gầy đẹp trai mạnh mẽ, thân thể thon dài, mái tóc dài bạc trắng bay phập phùng tự nhiên sau gáy, dùng một sợi dây thun buộc lên, bồng bềnh nhẹ nhàng rất có phong cách. Cường Tử bây giờ, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy loại phong thái của công tử thế gia nhà giàu có thời đại phong kiến trước kia, cực kỳ nổi bật.
Sắc mặt của Cường Tử dường như không có gì thay đổi, chỉ là trắng hơn so với trước, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp nam tính. Sống mũi cao, môi mỏng, cằm nhọn, khuôn mặt hoàn hảo. Không giả tạo, tâm tư không phức tạp, cũng không phải da trắng do bệnh cũng không phải trắng giống như con gái.
Cường Tử vừa bước vào trường đã trở thành tiêu điểm, tiểu mỹ nhân tuyệt thế Bùi Nhược đi bên cạnh càng làm nổi bật hơn. Điều này làm cho Bùi Nhược có chút gì đó chịu thiệt thòi, dù sao con gái cũng yêu cái đẹp. Nhưng bạn trai của mình lại xuất sắc như vậy, Bùi Nhược càng cảm thấy tự hào hơn, bất tri bất giác nàng đã ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, đi với dáng vẻ đắc ý.
Đến gần phòng học, Cường Tử quay sang nói với Bùi Nhược:
- Em vào phòng học trước đi, anh đến chỗ cô Chu báo danh, còn phải đi gặp thầy Trương và phó hiệu trưởng Trần. Dẫu sao lâu lắm chưa đến trường, nếu không đến gặp các thầy là không lễ phép.
Bùi Nhược muốn nói lại thôi, như đang có điều gì đó muốn nói với Cường Tử, mấp máy môi nhưng rồi lại thôi.
Cường Tử phát hiện thấy nàng có điều gì đó bất thường, khẽ cười rồi hỏi Bùi Nhược:
- Có phải có điều gì muốn nói với anh?
Bùi Nhược cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Cường Tử nói:
- Cô Chu được điều đi trường khác rồi!
- Cái gì!
Cường Tử ngây người ra
- Cậu nói lại lần nữa!
Cường không tin nên hỏi tới
Sắc mặt Bùi Nhược có chút thay đổi, cô nàng có chút để bụng phản ứng kịch liệt của Cường Tử.
- Cô Chu đã được điều đi, điều về trên tỉnh . Điều đến trường đại học làm giảng viên.
Một hơi nói xong, Bùi Nhược quay đầu đi vào lớp, để lại Cường Tử vẫn còn ngây ra như ngỗng.
- Vì sao, vì sao lại điều đi nơi khác? Vì sao không đợi em?
Cường lẩm bẩm một mình
- Đúng vậy, cuộc sống nơi đây không thuộc về cô, sân khấu này… quá nhỏ.
Cường Tử lắc đầu, cố gắng bình tĩnh trở lại. Hắn thực sự không thể nghĩ được, vừa quay lại trường tin tức đầu tiên nghe khiến cho bản thân buồn đến vậy. Hắn tuy rằng vẫn luôn nhắc nhở mình không được có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với cô Chu, nhưng sự việc này không kiểm soát nổi. Nhưng nghĩ tới trước kia qua lại với Chu Lâm Nhã, về sau hoặc có thể sẽ không có cơ hội gặp lại, trong lòng hắn hết sức đau đớn, như có một cây đinh đâm vào vậy.
Hắn biết rõ nghĩ như vậy là có lỗi với Bùi Nhược, nhưng thứ tình cảm này, không phải ai cũng làm chủ được.
Không biết làm cách nào đi đến được cửa văn phòng phó hiệu trưởng, khi giơ tay lên gõ cửa Cường Tử mới từ trong buồn bã tận đáy lòng tỉnh lại. Đứng trước cửa văn phòng phó hiệu trưởng Trần, hắn hít thở thật sâu một lần. Tự nói với lòng mình, cũng cõ lẽ là nói cho Chu Lâm Nhã, cô đợi đấy đừng có chạy!
- Mời vào.
Cường Tử đẩy cửa đi vào, chào một tiếng thầy Trần.
Phó hiệu trưởng Trần ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Cường Tử một lát.
- Xin hỏi, em là?
Cường Tử vuốt tóc nói:
- Thấy Trần, em là Lâm Cường, thầy không nhận ra em nữa ạ.
- Lâm Cường… đúng thật là em rồi, mấy hôm em không đến trường, sao lại thay đổi nhiều như vậy.
Phó hiệu trưởng Trần đúng lên đi đến bên cạnh Cường Tử, tỉ mỉ quan sát. Cũng không trách thầy ấy ngạc nhiên như vậy. Dù sao Cường thay đổi quá nhiều, điều này là chuyện không dễ giải thích.
Cường Tử:
- Ốm nặng một trận, khỏi bệnh thành ra thế này, em cũng không biết vì sao. Ngay cả bác sĩ cũng nói điều này y học cũng rất khó giải thích. Em càng không giải thích được.
Cường Tử đã nói dối, việc của hắn không nên giải thích thì tốt hơn, càng giải thích càng khó tin. Mặc dù thầy Trần rất tốt, nhưng chưa đến mức có thể biết hết bí mật của hắn.
- Ừ, đẹp trai.
Thầy Trần quan sát một lúc lâu, cuối cùng cũng chốt được một câu.
Cường Tử nói có chút không tự nhiên:
- Thầy nói vậy em thấy mắc cỡ lắm, em thấy không khác biệt là mấy, chỉ là tóc đặc biệt hơn trước, em không nỡ cắt đi. Đây không phải đến nhờ cậy thầy, nhưng thầy xem có thể bỏ qua cho em, để em giữ lại mái tóc này?
Dù sao trong trường cấp ba, kiểu tóc này vẫn thuộc về loại đáng làm cho người ta sợ hãi.
Thầy Trần suy nghĩ rồi nói:
- Tình huống của em là đặc biệt, thôi thì cứ giữ lại đi.
Cường Tử rất cảm động, sau khi ra khỏi văn phòng phó hiệu trưởng Trần, Cường Tử lại đi tìm thầy Trương. Lưng của thầy Trương dường như càng lúc càng còng hơn, con mắt vốn tinh nhanh nhưng giờ đã kém hơn, hẳn là do mệt nhọc. Dù sao thầy cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, ý chí chiến đấu tràn đầy, nhưng sức khỏe đã yếu đi.
Nói chuyện mấy câu với thầy Trương, Cường Tử cũng khuyên thầy nên nghỉ ngơi nhiều, đùng vất vả quá. Sauđó tạm biệt thầy tính vào lớp học, trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, việc điều Chu Lâm Nhã sang trường khác đối với hắn mà nói là đả kích tinh thần không hề nhỏ, có một thứ tình cảm không sao xua đi được. Có rất nhiều học sinh đều có thứ tình cảm mơ hồ như vậy đốI với giáo viên của mình, chỉ có điều mọi người đều biết đây là thứ tình cảm nông nổi của tuổi trẻ, nhưng thứ tình cảm này của Cường Tử lại sâu tận xương tủy.
Không thể phủ nhận chính là, sức ảnh hưởng của Chu Lâm Nhã ở Nhất Trung quá lớn, cô chuyển đi đã khiến nhiều học sinh nam nhiều đêm mất ngủ. Thậm chí có nhiều học sinh nữ cảm thấy chán nản buồn bã. Chu Lâm Nhã sinh ra đã có một loại cảm giác thân thiện, còn có một loại khí chất cao quý thanh lịch, sức ảnh hưởng của cô lớn hơn so với hiệu trưởng, thậm chí so với bất kỳ giáo viên nào trong trường.
Cường Tử sau khi ra khỏi phòng thầy Trương liền đi vào nhà vệ sinh, đi tiểu tiện xong nghe thấy sau lưng có tiếng huýt sáo, rất sắc nét, rất chói tai.
- Ui cha! Mỹ nhân nào đến vậy, sao lại vào phòng vệ sinh nam? Ai da, lại còn đứng đi tiểu kìa, mẹ nó thật là lạ nha!
- Hầy, thằng con hoang mày là nam hay nữ? Đi nhầm cửa rồi?
Giọng nói nghe rất quen thuộc, cảm giác rất thân thiết, Cường quay đầu nhìn lại, quả nhiên là người quen.
Tóc vàng, tóc lori, học sinh hư A,B,C đều ở đây, không thiếu tên nào.
Cường Tử nở nụ cười, cười vô cùng rạng rỡ.
- Không nhận ra đệ sao mấy vị đại ca? Tiểu đệ là Lâm Cường, lâu rồi không gặp, thật nhớ mọi người quá đi.
- Lâm. . . . . . Lâm Cường!
- Lâm. . . . . . .
Cường Tử giơ tay ra hiệu trước mặt bọn hắn
- Sao vậy mấy vị đại ca? Lại ra đây giúp đỡ kẻ nghèo khó à? Hôm nay có mang tiền theo không?
Cuối cùng cô gái nhỏ Bùi Nhược không dám ở trước mặt mọi người nhào vào vòng tay Cường Tử, dù sao điều này yêu cầu phải có dũng khí rất lớn. Trong hoàn cảnh không có ai, Bùi Nhược biết mình sẽ không cự tuyệt Cường Tử, bởi vì cô nàng biết mình đã bắt đầu mê đắm cảm giác được ôm này, rất thoải mái, như được chở che.
(nguyên gốc: 港湾 cang loan nghĩa đen là bến cảng, nghĩa bóng để chỉ sự che chở.)
Hai người đi sóng vai nhau vào trường, mặc kệ là ai cũng có thể nhận ra quan hệ của hai người này thật sự không bình thường. Nhưng Bùi Nhược không thèm để ý những chuyện này, những ánh mắt đi trên đường đều bỏ qua hết.
- Tên kia là ai? Hắn cho rằng mình là Nhiếp Phong hay là Bộ Kinh Vân, để một túm tóc rác rưởi trên đầu thế kia?!
- Mẹ! Cháu nội tóc trắng cả đầu bên kia là ai, chưa gặp bao giờ”
- Ê! Mày nhìn bên kia, có thằng để đầu tóc trắng như một con bò kìa.
- Mẹ nó! Thật là phong cách mới mẻ a! Nhuộm ở tiệm tóc nào vậy? Tao cũng muộn nhuộm cái.
- Mày nhìn xem, thằng đẹp trai bên kia kìa, tóc hắn thật đẹp.
- Ồ! Anh đẹp trai ơi! Bạn nhìn đi, đẹp trai quá à!
- Thật nam tính, học sinh nam này mới đến sao? Bạn nhìn xem cậu ta với Bùi Nhược đi thật sát nhau, hình như có quan hệ rất thân.
- Bùi Nhược nào? Bùi Nhược không phải đang yêu Lâm Cường à? Nhanh vậy đã dứt tình ly biệt rồi sao, thế nhưng cũng khó trách. Tên Lâm Cường kia còn kém xa anh chàng đẹp trai này. Nếu như là mình mình cũng chọn anh ấy!
- Thì vậy, mặc dù Lâm Cường có thành tích học tập tốt, khuôn mặt cũng coi được. Nhưng hơi thấp, mày nhìn xem anh chàng đẹp trai kia ít nhất cũng một mét tám, dáng người thật đẹp.
Bùi Nhược quay đầu trừng mắt nhìn mấy đứa háo sắc và những tên con trai ngu ngốc kia, cô nàng rất tức giận. Thứ nhất giận vì mấy lũ kia nói cô yêu tay đôi, lẳng lơ, thứ hai tức giận bởi vì bọn chúng nói xấu Cường Tử. Cường Tử dù có đẹp trai hơn so với trước kia cô nàng cũng không thấy có điểm gì khác nhau.
Cô nàng luôn ở bên cạnh quan sát Cường Tử, cho nên không có biểu hiện gì quá kinh ngạc với vẻ bên ngoài của Cường Tử. Chuyện đáng ngạc nhiên hơn so với viêc này cô nàng cũng trải qua rồi, cho nên biểu hiện không kinh ngạc giống như đám bạn học sinh kia.
Đại đa số các bạn học sinh đều rất có hứng thú với mái tóc dài ngang eo bạc trắng của Cường, có người nói là đồ giả, nhuộm lông con lợn thành màu trắng. Có người nói cơ thể hắn chắc là mắc bệnh gì đó, nhìn xem tóc cũng đổi màu kìa. Lại còn có người nói, hắn có phải người ngoại quốc không, vừa nhìn đã thấy giống con lai.
Một bộ quần áo thể dục màu đen, đôi giày thể thao màu đen, dáng người cao gầy đẹp trai mạnh mẽ, thân thể thon dài, mái tóc dài bạc trắng bay phập phùng tự nhiên sau gáy, dùng một sợi dây thun buộc lên, bồng bềnh nhẹ nhàng rất có phong cách. Cường Tử bây giờ, cho dù nhìn từ góc độ nào cũng thấy loại phong thái của công tử thế gia nhà giàu có thời đại phong kiến trước kia, cực kỳ nổi bật.
Sắc mặt của Cường Tử dường như không có gì thay đổi, chỉ là trắng hơn so với trước, nhưng lại không mất đi vẻ đẹp nam tính. Sống mũi cao, môi mỏng, cằm nhọn, khuôn mặt hoàn hảo. Không giả tạo, tâm tư không phức tạp, cũng không phải da trắng do bệnh cũng không phải trắng giống như con gái.
Cường Tử vừa bước vào trường đã trở thành tiêu điểm, tiểu mỹ nhân tuyệt thế Bùi Nhược đi bên cạnh càng làm nổi bật hơn. Điều này làm cho Bùi Nhược có chút gì đó chịu thiệt thòi, dù sao con gái cũng yêu cái đẹp. Nhưng bạn trai của mình lại xuất sắc như vậy, Bùi Nhược càng cảm thấy tự hào hơn, bất tri bất giác nàng đã ưỡn bộ ngực nhỏ của mình lên, đi với dáng vẻ đắc ý.
Đến gần phòng học, Cường Tử quay sang nói với Bùi Nhược:
- Em vào phòng học trước đi, anh đến chỗ cô Chu báo danh, còn phải đi gặp thầy Trương và phó hiệu trưởng Trần. Dẫu sao lâu lắm chưa đến trường, nếu không đến gặp các thầy là không lễ phép.
Bùi Nhược muốn nói lại thôi, như đang có điều gì đó muốn nói với Cường Tử, mấp máy môi nhưng rồi lại thôi.
Cường Tử phát hiện thấy nàng có điều gì đó bất thường, khẽ cười rồi hỏi Bùi Nhược:
- Có phải có điều gì muốn nói với anh?
Bùi Nhược cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt Cường Tử nói:
- Cô Chu được điều đi trường khác rồi!
- Cái gì!
Cường Tử ngây người ra
- Cậu nói lại lần nữa!
Cường không tin nên hỏi tới
Sắc mặt Bùi Nhược có chút thay đổi, cô nàng có chút để bụng phản ứng kịch liệt của Cường Tử.
- Cô Chu đã được điều đi, điều về trên tỉnh . Điều đến trường đại học làm giảng viên.
Một hơi nói xong, Bùi Nhược quay đầu đi vào lớp, để lại Cường Tử vẫn còn ngây ra như ngỗng.
- Vì sao, vì sao lại điều đi nơi khác? Vì sao không đợi em?
Cường lẩm bẩm một mình
- Đúng vậy, cuộc sống nơi đây không thuộc về cô, sân khấu này… quá nhỏ.
Cường Tử lắc đầu, cố gắng bình tĩnh trở lại. Hắn thực sự không thể nghĩ được, vừa quay lại trường tin tức đầu tiên nghe khiến cho bản thân buồn đến vậy. Hắn tuy rằng vẫn luôn nhắc nhở mình không được có bất kỳ tình cảm đặc biệt nào với cô Chu, nhưng sự việc này không kiểm soát nổi. Nhưng nghĩ tới trước kia qua lại với Chu Lâm Nhã, về sau hoặc có thể sẽ không có cơ hội gặp lại, trong lòng hắn hết sức đau đớn, như có một cây đinh đâm vào vậy.
Hắn biết rõ nghĩ như vậy là có lỗi với Bùi Nhược, nhưng thứ tình cảm này, không phải ai cũng làm chủ được.
Không biết làm cách nào đi đến được cửa văn phòng phó hiệu trưởng, khi giơ tay lên gõ cửa Cường Tử mới từ trong buồn bã tận đáy lòng tỉnh lại. Đứng trước cửa văn phòng phó hiệu trưởng Trần, hắn hít thở thật sâu một lần. Tự nói với lòng mình, cũng cõ lẽ là nói cho Chu Lâm Nhã, cô đợi đấy đừng có chạy!
- Mời vào.
Cường Tử đẩy cửa đi vào, chào một tiếng thầy Trần.
Phó hiệu trưởng Trần ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú Cường Tử một lát.
- Xin hỏi, em là?
Cường Tử vuốt tóc nói:
- Thấy Trần, em là Lâm Cường, thầy không nhận ra em nữa ạ.
- Lâm Cường… đúng thật là em rồi, mấy hôm em không đến trường, sao lại thay đổi nhiều như vậy.
Phó hiệu trưởng Trần đúng lên đi đến bên cạnh Cường Tử, tỉ mỉ quan sát. Cũng không trách thầy ấy ngạc nhiên như vậy. Dù sao Cường thay đổi quá nhiều, điều này là chuyện không dễ giải thích.
Cường Tử:
- Ốm nặng một trận, khỏi bệnh thành ra thế này, em cũng không biết vì sao. Ngay cả bác sĩ cũng nói điều này y học cũng rất khó giải thích. Em càng không giải thích được.
Cường Tử đã nói dối, việc của hắn không nên giải thích thì tốt hơn, càng giải thích càng khó tin. Mặc dù thầy Trần rất tốt, nhưng chưa đến mức có thể biết hết bí mật của hắn.
- Ừ, đẹp trai.
Thầy Trần quan sát một lúc lâu, cuối cùng cũng chốt được một câu.
Cường Tử nói có chút không tự nhiên:
- Thầy nói vậy em thấy mắc cỡ lắm, em thấy không khác biệt là mấy, chỉ là tóc đặc biệt hơn trước, em không nỡ cắt đi. Đây không phải đến nhờ cậy thầy, nhưng thầy xem có thể bỏ qua cho em, để em giữ lại mái tóc này?
Dù sao trong trường cấp ba, kiểu tóc này vẫn thuộc về loại đáng làm cho người ta sợ hãi.
Thầy Trần suy nghĩ rồi nói:
- Tình huống của em là đặc biệt, thôi thì cứ giữ lại đi.
Cường Tử rất cảm động, sau khi ra khỏi văn phòng phó hiệu trưởng Trần, Cường Tử lại đi tìm thầy Trương. Lưng của thầy Trương dường như càng lúc càng còng hơn, con mắt vốn tinh nhanh nhưng giờ đã kém hơn, hẳn là do mệt nhọc. Dù sao thầy cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, ý chí chiến đấu tràn đầy, nhưng sức khỏe đã yếu đi.
Nói chuyện mấy câu với thầy Trương, Cường Tử cũng khuyên thầy nên nghỉ ngơi nhiều, đùng vất vả quá. Sauđó tạm biệt thầy tính vào lớp học, trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, việc điều Chu Lâm Nhã sang trường khác đối với hắn mà nói là đả kích tinh thần không hề nhỏ, có một thứ tình cảm không sao xua đi được. Có rất nhiều học sinh đều có thứ tình cảm mơ hồ như vậy đốI với giáo viên của mình, chỉ có điều mọi người đều biết đây là thứ tình cảm nông nổi của tuổi trẻ, nhưng thứ tình cảm này của Cường Tử lại sâu tận xương tủy.
Không thể phủ nhận chính là, sức ảnh hưởng của Chu Lâm Nhã ở Nhất Trung quá lớn, cô chuyển đi đã khiến nhiều học sinh nam nhiều đêm mất ngủ. Thậm chí có nhiều học sinh nữ cảm thấy chán nản buồn bã. Chu Lâm Nhã sinh ra đã có một loại cảm giác thân thiện, còn có một loại khí chất cao quý thanh lịch, sức ảnh hưởng của cô lớn hơn so với hiệu trưởng, thậm chí so với bất kỳ giáo viên nào trong trường.
Cường Tử sau khi ra khỏi phòng thầy Trương liền đi vào nhà vệ sinh, đi tiểu tiện xong nghe thấy sau lưng có tiếng huýt sáo, rất sắc nét, rất chói tai.
- Ui cha! Mỹ nhân nào đến vậy, sao lại vào phòng vệ sinh nam? Ai da, lại còn đứng đi tiểu kìa, mẹ nó thật là lạ nha!
- Hầy, thằng con hoang mày là nam hay nữ? Đi nhầm cửa rồi?
Giọng nói nghe rất quen thuộc, cảm giác rất thân thiết, Cường quay đầu nhìn lại, quả nhiên là người quen.
Tóc vàng, tóc lori, học sinh hư A,B,C đều ở đây, không thiếu tên nào.
Cường Tử nở nụ cười, cười vô cùng rạng rỡ.
- Không nhận ra đệ sao mấy vị đại ca? Tiểu đệ là Lâm Cường, lâu rồi không gặp, thật nhớ mọi người quá đi.
- Lâm. . . . . . Lâm Cường!
- Lâm. . . . . . .
Cường Tử giơ tay ra hiệu trước mặt bọn hắn
- Sao vậy mấy vị đại ca? Lại ra đây giúp đỡ kẻ nghèo khó à? Hôm nay có mang tiền theo không?
/314
|