Cường Tử nghĩ đến đầu tiên hai từ, bắn tỉa!
Mặc dù Cường Tử chưa có trải qua việc thế này, nhưng hắn không phải thằng ngốc. Xem qua không ít trên phim điện ảnh của Mỹ, cho nên hắn biết rõ mình vừa mới thoát khỏi cái chết hoàn toàn là do may mắn. Đây hoàn toàn là cảm giác nhận thấy nguy hiểm sờ không được ngửi không được nhưng lại cứu sống chính hắn mấy lần , nếu không hiện tại hắn đã là xác chết lạnh như băng rồi.
Cường Tử uốn người giống như một con mèo lao vào trong rừng cây đào. Những cây đào trong vườn đào không phải gốc nào cũng lớn bằng nhau, khi ghép cây yêu cầu cây đẹp chứ không yêu cầu tuổi của cây. Dù cành lá rất xum xuê nhưng không thể hoàn toàn che hết thân người Cường Tử. Hắn giống như một con khỉ nhanh nhẹn, nhảy nhót không ngừng nghỉ trong các lùm cây.
Phản ứng đầu tiên là bảo vệ tính mạng, khả năng phản ứng của hắn bây giờ, hoàn toàn vượt xa so với trước kia.
Nhưng rừng cây đào quá nhỏ, tốc độ của hắn lại nhanh dường như không cần mất nhiều thời gian hắn đã thoát ra ngoài. Nhưng nếu cứ trốn mãi trong vườn đào mà không thoát ra, sớm muộn sẽ bị súng bắn tía nhắm trúng. Bây giờ là rạng sáng bốn giờ, trên ngọn núi đất này chỉ có một mình hắn, gọi trời không thấu hỏi đất không hay nên đừng hi vọng kỳ tích xuất hiện có người tới cứu mình.
Hắn vừa chạy vừa nghĩ, xem ra lúc mình nhảy lên những cành cây lên núi, thật là may mắn. Nếu cứ đi theo con đường mòn nhỏ chạy lên, e rằng đến nửa đường đã bị người ta cho một nhát súng đoạt mạng. Hắn nghĩ đến Tiêu Lôi thường chơi một trò chơi, hình như gọi là Counter Strike gì gì đó, bên trong đó bị một phát súng máu tươi chảy đầy đầu, nếu là xuất hiện trên người mình nghĩ thôi mà đã thấy sợ
Hiện tại hắn đã biết mình bị bao nhiêu con mắt theo dõi, sáng sớm ra ngoài tập thể dục cũng bị súng bắn tỉa giống như lời đồn thổi bắn trúng. Thật không hiểu được cái thằng đó có phải không ngủ cả một đêm đợi hắn lộ mặt ra hay không. Nhưng nói đi cũng phai nói lại, mình ở trong phòng ngủ, gường bên cạnh cửa sổ, cần gì phải đợi lúc mình ra ngoài mới ra tay sát hại?
Chẳng lẽ trong căn biệt thự của Tiêu Lôi có bí mật gì khiến cho tên bắn tỉa kia kiêng dè? Nhưng chính hắn lại không phát hiện ra bên trong biệt thự Ly Hồ có chỗ đặc biệt nào cả. Ngoại trừ Ngô lão gia tử lúc bình thường cũng không thấy qua cao thủ nào xuất hiện, những việc này càng nghĩ càng rối rắm.
Mình chỉ là một tên học sinh cấp ba, lại chơi bắn đột kích với mình như vậy.
Hắn chĩa ngón giữa lên trời, ta đi với ông, mẹ cái lão trời này.
Hắn trốn trái né phải tiến lên phía trước không theo quy tắc gì, mắt nhìn thấy chỗ sáng nhất, đấy chính là điểm cuối cùng của rừng đào, nếu bây giờ ra ngoài sẽ là bia cho người ta chơi bắn súng. Làm thế nào bây giờ? Mình nên làm gì đây? Hắn liên tục đặt ra hai câu hỏi cho mình cuối cùng nói với lòng mình, phải thật bình tĩnh, lúc này đây tuyệt đối không được hoảng loạn.
Trong lúc chạy trốn Cường Tử chợt dừng bước chân thay đổi phương hướng lui ngược về sau gượng người đứng lại. Khi hắn vừa mới dừng lại, tiếng súng vang lên, một cành đào cách trước mặt hắn chưa tới mười ly bị đạn bắn gẫy. Viên đạn chui vào trong lòng đất, bắn văng ra một đám khói bụi.
Hắn bị dọa trong nháy mắt mồ hôi lạnh túa hết cả ra, da gà nổi lên khắp người, tóc đều đựng đứng. Nếu hắn không kịp dừng lại, viên đạn kia chắc chắn có thể bắn xuyên từ phía sau vào trong đầu và đi ra từ trán của hắn. Cảm giác đã cứu mạng hắn lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Hắn không dám dừng bước, chạy bấn loạn lách trái né phải trong rừng diện tích rất nhỏ này.
Tên bắn tỉa chưa từng nghĩ đến bắn những hai lần mà không trúng, lần thứ nhất nếu nói là doCường Tử may mắn, vậy lần thứ hai cũng bị Cường Tử né được, chính là do bản thân gã vô dụng. Tên bắn tỉa trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận, đây là lần đầu tiên từ khi gã hành nghề cho đến nay bắn hai phát súng đều không trúng mục tiêu.
Nhưng một tay bắn tỉa xuất sắc như gã, quan trọng nhất là giữ được tâm lý ổn định, tuyệt đối không được nôn nóng, bằng không đối với một tay bắn tỉa, kẻ nộp mạng chính là mình.
Gã có thể trốn trong đất hoang ba ngày hai đêm không ăn không uống, nằm sấp không nhúc nhích đợi mục tiêu xuất hiện. Những chỗ thịt lộ ra trên người gã đều sẹo lồi lõm vô cùng thê thảm. Thậm chí ngay cả lúc một con rắn dã kê bột tử* kịch độc trườn qua trên người gã, lông mày của gã cũng không nhăn lấy một cái. Không phải do hắn trấn định, mà do gã biết làm thế nào mới sống được.
*Dã kê bột tử (hay còn gọi là rắn hoa cỏ nhỏ) là loại rắn cực độc có bảy màu, cổ thường có bốn đến năm màu, màu sắc càng nhiều thì càng độc. Loại rắn này thường thấy ở các tỉnh giáp biên giới Việt Nam – Trung Quốc, sinh sống rải rác khắp Việt Nam thường bị nhằm với rắn hổ đất.
Đói lả, mệt mỏi, cô độc, đây là những từ chuyên dùng để mô tả cuộc sống không thuộc về mình của những tay bắn tỉa. Trong phim trong tạp chí, hay tiểu thuyết mọi người đều nhìn thấy ánh sáng chói lọi, nhưng không nhìn thấy để thành công họ cũng phải trả giá rất nhiều.
Lần đầu ở Siberia, gã mất đi hai ngón chân. Lúc ở trên mặt tuyết hắn phải nằm sấp mười chín tiếng mới đợi được mục tiêu xuất hiện, mà lúc này có một con chó hoang bất ngờ chạy ngang qua, cắn nát một chiếc giầy của hắn lôi đi. Gã không xê dịch một xíu xiu nào, có lẽ vì đôi mắt của gã quá mức lạnh lẽo, con chó hoang đấy quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy đôi mắt của gã, suýt nữa hỏng đại sự của gã.
Vẫn may, không ai chú ý đến con chó hoang đó, cũng không ai chú ý đến người mất một chiếc giầy đang nằm trên mặt tuyết là gã.
Lần đó gã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, một phát súng lấy được một mạng người.
Nhưng vì tổn thương do giá rét, gã cắt đi hai ngón chân của mình.
Trong rừng ở campuchia, gã bị bán đứng cùng một số đồng bọn khác được thuê, bị đội du kích Campuchia hơn một trăm ngườibao vây. Lần đó căn bản không có ngôn từ nào có thể miêu tả lại cảnh tượng chiến đấu gay go ác liệt đó. Bọn gã bị truy đuổi ngày ngày. Tất cả đồng bọn đều mất đi lòng tin, có người bắt đầu một mình chạy tìm chỗ trốn, có người bị dọa đến nỗi không kiểm soát được đại tiểu tiện. Còn có một cô gái không chịu được áp lực nổ súng tự sát.
Nhưng hắn thì không, gã giống như con chó sói hoang cô đơn mà kiêu ngạo. Gã trong tình thế có lợi hết lần này đến lần khác phục kích kẻ địch, một mình gã bảo vệ cả đội lính đánh thuê rút lui. Trong bảy ngày, gã bắn chết ba mươi sáu thành viên đội du kích, cuối cùng ép lui được bước chân thần chết.
Sau lần đó gã có biệt danh vang dội.
Chiến Lang!
Sau đó trải qua nhiều lần tắm trong mưa máu gió tanh, trải qua nhiều lần vào sống ra chết. Biệt danh của gã được giới lính đánh thuê khắp Châu Á gọi là Truyền Kỳ, thậm chí lừng lẫy tiếng tăm trên thế giới. Trong kho dữ liệu của cục tình báo trung ương Mỹ đánh giá về gã như thế này.
Một tay bắn súng tỉa đủ tiêu chuẩn, cũng là tay bắn tỉa chuyên nghiệp nhất ở trong phạm vị Châu Á thậm chỉ cả thế giới. Tính nhẫn nại và cách bắn súng của gã đều xuất chúng ngang nhau, khiến cho người khác phòng bị mà như không phòng bị.
Tên thật của gã là Thôi Triết Hãn, quân nhân xuất ngũ Hàn Quốc, đã từng đeo quân hàm Trung uý là tay súng bắn tỉa, thành viên đội tác chiến đặc biệt trong Thái Cực Hổ.
Gã đến Trung Quốc lần này, vẫn là vì giết người. Khi mà người giới thiệu của Văn phòng trinh thám Chung Cực gửi cho gã tư liệu về mục tiêu cần sát hại. Phản ứng đầu tiên của gã là cự tuyệt nhiệm vụ lần này. Một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, một cậu học sinh cấp ba, căn bản không đáng để gã ra tay. Nên biết giá trị của gã không chỉ đáng giá hai mươi vạn đô la, gã có sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng ngay khi người giới thiệu cho gã xem đoạn video mục tiêu giao đấu với người khác dưới chân cầu vượt, mắt của hắn vụt sáng lên.
Tốc độ có được của cậu thiếu niên này hơn hẳn những người bình thường khác.
Trong thoáng chốc đã đến bên cạnh đối thủ, khi đối thủ chưa kịp nhận ra, đá bay đối thủ chiều cao và trọng lượng hơn mình ra xa. Loại tốc độ và sức dẻo dai này, đúng là khiêu chiến cực lớn với tay bắn tỉa đạt tiêu chuẩn.
Có được một mục tiêu với tốc độ nhanh như vậy, chết dưới súng của mình, nghĩ mà xem cũng coi là đáng giá chơi đùa một phen, cho nên Thôi Triết Hãn đã nhận nhiệm vụ này.
Khi gã đến khu biệt thự Ly Hồ, lựa chọn thứ nhất là mai phục ở cửa sổ phòng Cường Tử. Nhưng sự sáng suốt nhạy cảm của một tay bắn tỉa xuất sắc đã khiến gã nhận ra sự nguy hiểm cực lớn ẩn nấp bên trong căn biệt thự. Cho dù một phát súng gã có thể thành công nhưng không thể an toàn thoát thân.
Cho nên gã lựa chọn chờ đợi, trong tài liệu văn phòng trinh thám Chung Cực cung cấp, giới thiệu sơ qua mục tiêu có thói quen đi tập thể dục buổi sáng, Thôi Triết Hãn ngay lúc đó đã quyết định, đây là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Nhưng điều đã khiến cho gã ngạc nhiên là, cậu thiếu niên có mái tóc dài bạc trắng này, không ngờ có thể có tốc độ nghịch lý đến như vậy. Hắn trơ mắt nhìn cậu thiếu niên này bay vun vút từ cây này sang cây khác, y hệt nhàn nhã đi dạo. Gã căn bản không thể bắt giữ được đối phương!
May mà, cơ hội vẫn xuất hiện.
Khi hắn chĩa súng thẳng vào đầu Cường Tử, gã thậm chí còn dự đoán đến cảnh tượng đầu bị bắn vỡ máu thịt văng tung toé. Điều này làm cho gã có cảm giác phấn khích trước nay chưa từng có! Một cậu thiếu niên thiên tài, một cậu thiếu niên kỳ quái, chuẩn bị nộp mạng dưới khẩu súng của gã!
Nhưng đáng tiếc, cậu thiếu niên này không ngờ giống như cảm thấy được điều sẽ xảy đến né sang một bên!
Thôi Triết Hãn tâm trạng hoi nóng nảy một hồi sau đó nhanh chóng ổn định lại. Gã biết rõ chỗ dựa duy nhất của Cường Tử là cánh rừng đào diện tích rất nhỏ kia, dù cho thằng Cường không ra khỏi rừng cây, chỉ cần cho gã một chút thời gian, dù chỉ là cơ hội vỏn vẹn vừa đúng một giây, gã cũng tin mình sẽ không thất thủ lần nữa!
Cường Tử không còn đường nào để chạy!
Rừng cây vẫn là quá nhỏ, Cường Tử bay trên những thân cây gần mười phút, chạy đi chạy lại ba vòng trong rừng cây, hắn đã cảm nhận được họng súng của đối phương đang chĩa vào đầu nó, chỉ đợi thời cơ một phát súng kết thúc đời mình
Hắn không muốn chết, ai cũng không muốn chết. Nhưng bây giờ vận mệnh không nằm trong tay Cường Tử, mà là ở trong tay đối phương. Mặc dù Cường Tử có thực lực có thể so được với cao thủ Địa Bảng, có tốc độ tự cho rằng mình hơn người, làm gì được một tay bắn tỉa không cho đối thủ có cơ hội trả đòn ở trong bóng tối kia, điều này khiến cho Cường thấy sợ hãi và ức chế trước đây chưa từng có.
Nếu cứ thế này mà chết, mới là chết không nhắm mắt.
Cường Tử ngẫm nghĩ.
Đầu óc của hắn không ngừng chuyển động thật mau, nghĩ làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm này?
Khi hắn vừa phân tâm, đột nhiên bị sẩy chân, thân thể mất kiểm soát ngã chúi về phía trước hai bước. Lẽ ra tình huống này không thể xảy ra, hoàn toàn là bởi vì phân tâm mới tạo thành sơ hở. Cường Tử đang ở bên rìa rừng cây, trong hai bước hắn không khống chế được thân hình, vừa vặn lộ cơ thể hắn đúng tầm ngắm của súng bắn tỉa.
Khoé môi của Thôi Triết Hãn khẽ nhếch lên, chính là bây giờ!
Tiếng súng vang lên!
Pằng
Một viên đạn xoay tròn bắn ra khỏi họng súng, sau khi cắt phá không khí đột nhiên xuất hiện! Giống như xé rách không gian, đây là khoảnh khắc của sự vĩnh cửu.
Viên đạn bay xuyên thẳng vào kính ngắm bắn của Thôi Triết Hãn, bắn vào mắt phải của hắn, sau đó chui vào trong đầu vọt ra đằng sau.
Mặc dù Cường Tử chưa có trải qua việc thế này, nhưng hắn không phải thằng ngốc. Xem qua không ít trên phim điện ảnh của Mỹ, cho nên hắn biết rõ mình vừa mới thoát khỏi cái chết hoàn toàn là do may mắn. Đây hoàn toàn là cảm giác nhận thấy nguy hiểm sờ không được ngửi không được nhưng lại cứu sống chính hắn mấy lần , nếu không hiện tại hắn đã là xác chết lạnh như băng rồi.
Cường Tử uốn người giống như một con mèo lao vào trong rừng cây đào. Những cây đào trong vườn đào không phải gốc nào cũng lớn bằng nhau, khi ghép cây yêu cầu cây đẹp chứ không yêu cầu tuổi của cây. Dù cành lá rất xum xuê nhưng không thể hoàn toàn che hết thân người Cường Tử. Hắn giống như một con khỉ nhanh nhẹn, nhảy nhót không ngừng nghỉ trong các lùm cây.
Phản ứng đầu tiên là bảo vệ tính mạng, khả năng phản ứng của hắn bây giờ, hoàn toàn vượt xa so với trước kia.
Nhưng rừng cây đào quá nhỏ, tốc độ của hắn lại nhanh dường như không cần mất nhiều thời gian hắn đã thoát ra ngoài. Nhưng nếu cứ trốn mãi trong vườn đào mà không thoát ra, sớm muộn sẽ bị súng bắn tía nhắm trúng. Bây giờ là rạng sáng bốn giờ, trên ngọn núi đất này chỉ có một mình hắn, gọi trời không thấu hỏi đất không hay nên đừng hi vọng kỳ tích xuất hiện có người tới cứu mình.
Hắn vừa chạy vừa nghĩ, xem ra lúc mình nhảy lên những cành cây lên núi, thật là may mắn. Nếu cứ đi theo con đường mòn nhỏ chạy lên, e rằng đến nửa đường đã bị người ta cho một nhát súng đoạt mạng. Hắn nghĩ đến Tiêu Lôi thường chơi một trò chơi, hình như gọi là Counter Strike gì gì đó, bên trong đó bị một phát súng máu tươi chảy đầy đầu, nếu là xuất hiện trên người mình nghĩ thôi mà đã thấy sợ
Hiện tại hắn đã biết mình bị bao nhiêu con mắt theo dõi, sáng sớm ra ngoài tập thể dục cũng bị súng bắn tỉa giống như lời đồn thổi bắn trúng. Thật không hiểu được cái thằng đó có phải không ngủ cả một đêm đợi hắn lộ mặt ra hay không. Nhưng nói đi cũng phai nói lại, mình ở trong phòng ngủ, gường bên cạnh cửa sổ, cần gì phải đợi lúc mình ra ngoài mới ra tay sát hại?
Chẳng lẽ trong căn biệt thự của Tiêu Lôi có bí mật gì khiến cho tên bắn tỉa kia kiêng dè? Nhưng chính hắn lại không phát hiện ra bên trong biệt thự Ly Hồ có chỗ đặc biệt nào cả. Ngoại trừ Ngô lão gia tử lúc bình thường cũng không thấy qua cao thủ nào xuất hiện, những việc này càng nghĩ càng rối rắm.
Mình chỉ là một tên học sinh cấp ba, lại chơi bắn đột kích với mình như vậy.
Hắn chĩa ngón giữa lên trời, ta đi với ông, mẹ cái lão trời này.
Hắn trốn trái né phải tiến lên phía trước không theo quy tắc gì, mắt nhìn thấy chỗ sáng nhất, đấy chính là điểm cuối cùng của rừng đào, nếu bây giờ ra ngoài sẽ là bia cho người ta chơi bắn súng. Làm thế nào bây giờ? Mình nên làm gì đây? Hắn liên tục đặt ra hai câu hỏi cho mình cuối cùng nói với lòng mình, phải thật bình tĩnh, lúc này đây tuyệt đối không được hoảng loạn.
Trong lúc chạy trốn Cường Tử chợt dừng bước chân thay đổi phương hướng lui ngược về sau gượng người đứng lại. Khi hắn vừa mới dừng lại, tiếng súng vang lên, một cành đào cách trước mặt hắn chưa tới mười ly bị đạn bắn gẫy. Viên đạn chui vào trong lòng đất, bắn văng ra một đám khói bụi.
Hắn bị dọa trong nháy mắt mồ hôi lạnh túa hết cả ra, da gà nổi lên khắp người, tóc đều đựng đứng. Nếu hắn không kịp dừng lại, viên đạn kia chắc chắn có thể bắn xuyên từ phía sau vào trong đầu và đi ra từ trán của hắn. Cảm giác đã cứu mạng hắn lần thứ hai trong ngày hôm nay.
Hắn không dám dừng bước, chạy bấn loạn lách trái né phải trong rừng diện tích rất nhỏ này.
Tên bắn tỉa chưa từng nghĩ đến bắn những hai lần mà không trúng, lần thứ nhất nếu nói là doCường Tử may mắn, vậy lần thứ hai cũng bị Cường Tử né được, chính là do bản thân gã vô dụng. Tên bắn tỉa trong lòng dấy lên một ngọn lửa giận, đây là lần đầu tiên từ khi gã hành nghề cho đến nay bắn hai phát súng đều không trúng mục tiêu.
Nhưng một tay bắn tỉa xuất sắc như gã, quan trọng nhất là giữ được tâm lý ổn định, tuyệt đối không được nôn nóng, bằng không đối với một tay bắn tỉa, kẻ nộp mạng chính là mình.
Gã có thể trốn trong đất hoang ba ngày hai đêm không ăn không uống, nằm sấp không nhúc nhích đợi mục tiêu xuất hiện. Những chỗ thịt lộ ra trên người gã đều sẹo lồi lõm vô cùng thê thảm. Thậm chí ngay cả lúc một con rắn dã kê bột tử* kịch độc trườn qua trên người gã, lông mày của gã cũng không nhăn lấy một cái. Không phải do hắn trấn định, mà do gã biết làm thế nào mới sống được.
*Dã kê bột tử (hay còn gọi là rắn hoa cỏ nhỏ) là loại rắn cực độc có bảy màu, cổ thường có bốn đến năm màu, màu sắc càng nhiều thì càng độc. Loại rắn này thường thấy ở các tỉnh giáp biên giới Việt Nam – Trung Quốc, sinh sống rải rác khắp Việt Nam thường bị nhằm với rắn hổ đất.
Đói lả, mệt mỏi, cô độc, đây là những từ chuyên dùng để mô tả cuộc sống không thuộc về mình của những tay bắn tỉa. Trong phim trong tạp chí, hay tiểu thuyết mọi người đều nhìn thấy ánh sáng chói lọi, nhưng không nhìn thấy để thành công họ cũng phải trả giá rất nhiều.
Lần đầu ở Siberia, gã mất đi hai ngón chân. Lúc ở trên mặt tuyết hắn phải nằm sấp mười chín tiếng mới đợi được mục tiêu xuất hiện, mà lúc này có một con chó hoang bất ngờ chạy ngang qua, cắn nát một chiếc giầy của hắn lôi đi. Gã không xê dịch một xíu xiu nào, có lẽ vì đôi mắt của gã quá mức lạnh lẽo, con chó hoang đấy quay đầu bỏ chạy khi nhìn thấy đôi mắt của gã, suýt nữa hỏng đại sự của gã.
Vẫn may, không ai chú ý đến con chó hoang đó, cũng không ai chú ý đến người mất một chiếc giầy đang nằm trên mặt tuyết là gã.
Lần đó gã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, một phát súng lấy được một mạng người.
Nhưng vì tổn thương do giá rét, gã cắt đi hai ngón chân của mình.
Trong rừng ở campuchia, gã bị bán đứng cùng một số đồng bọn khác được thuê, bị đội du kích Campuchia hơn một trăm ngườibao vây. Lần đó căn bản không có ngôn từ nào có thể miêu tả lại cảnh tượng chiến đấu gay go ác liệt đó. Bọn gã bị truy đuổi ngày ngày. Tất cả đồng bọn đều mất đi lòng tin, có người bắt đầu một mình chạy tìm chỗ trốn, có người bị dọa đến nỗi không kiểm soát được đại tiểu tiện. Còn có một cô gái không chịu được áp lực nổ súng tự sát.
Nhưng hắn thì không, gã giống như con chó sói hoang cô đơn mà kiêu ngạo. Gã trong tình thế có lợi hết lần này đến lần khác phục kích kẻ địch, một mình gã bảo vệ cả đội lính đánh thuê rút lui. Trong bảy ngày, gã bắn chết ba mươi sáu thành viên đội du kích, cuối cùng ép lui được bước chân thần chết.
Sau lần đó gã có biệt danh vang dội.
Chiến Lang!
Sau đó trải qua nhiều lần tắm trong mưa máu gió tanh, trải qua nhiều lần vào sống ra chết. Biệt danh của gã được giới lính đánh thuê khắp Châu Á gọi là Truyền Kỳ, thậm chí lừng lẫy tiếng tăm trên thế giới. Trong kho dữ liệu của cục tình báo trung ương Mỹ đánh giá về gã như thế này.
Một tay bắn súng tỉa đủ tiêu chuẩn, cũng là tay bắn tỉa chuyên nghiệp nhất ở trong phạm vị Châu Á thậm chỉ cả thế giới. Tính nhẫn nại và cách bắn súng của gã đều xuất chúng ngang nhau, khiến cho người khác phòng bị mà như không phòng bị.
Tên thật của gã là Thôi Triết Hãn, quân nhân xuất ngũ Hàn Quốc, đã từng đeo quân hàm Trung uý là tay súng bắn tỉa, thành viên đội tác chiến đặc biệt trong Thái Cực Hổ.
Gã đến Trung Quốc lần này, vẫn là vì giết người. Khi mà người giới thiệu của Văn phòng trinh thám Chung Cực gửi cho gã tư liệu về mục tiêu cần sát hại. Phản ứng đầu tiên của gã là cự tuyệt nhiệm vụ lần này. Một cậu thiếu niên mười bảy tuổi, một cậu học sinh cấp ba, căn bản không đáng để gã ra tay. Nên biết giá trị của gã không chỉ đáng giá hai mươi vạn đô la, gã có sự kiêu ngạo của mình.
Nhưng ngay khi người giới thiệu cho gã xem đoạn video mục tiêu giao đấu với người khác dưới chân cầu vượt, mắt của hắn vụt sáng lên.
Tốc độ có được của cậu thiếu niên này hơn hẳn những người bình thường khác.
Trong thoáng chốc đã đến bên cạnh đối thủ, khi đối thủ chưa kịp nhận ra, đá bay đối thủ chiều cao và trọng lượng hơn mình ra xa. Loại tốc độ và sức dẻo dai này, đúng là khiêu chiến cực lớn với tay bắn tỉa đạt tiêu chuẩn.
Có được một mục tiêu với tốc độ nhanh như vậy, chết dưới súng của mình, nghĩ mà xem cũng coi là đáng giá chơi đùa một phen, cho nên Thôi Triết Hãn đã nhận nhiệm vụ này.
Khi gã đến khu biệt thự Ly Hồ, lựa chọn thứ nhất là mai phục ở cửa sổ phòng Cường Tử. Nhưng sự sáng suốt nhạy cảm của một tay bắn tỉa xuất sắc đã khiến gã nhận ra sự nguy hiểm cực lớn ẩn nấp bên trong căn biệt thự. Cho dù một phát súng gã có thể thành công nhưng không thể an toàn thoát thân.
Cho nên gã lựa chọn chờ đợi, trong tài liệu văn phòng trinh thám Chung Cực cung cấp, giới thiệu sơ qua mục tiêu có thói quen đi tập thể dục buổi sáng, Thôi Triết Hãn ngay lúc đó đã quyết định, đây là thời cơ tốt nhất để ra tay.
Nhưng điều đã khiến cho gã ngạc nhiên là, cậu thiếu niên có mái tóc dài bạc trắng này, không ngờ có thể có tốc độ nghịch lý đến như vậy. Hắn trơ mắt nhìn cậu thiếu niên này bay vun vút từ cây này sang cây khác, y hệt nhàn nhã đi dạo. Gã căn bản không thể bắt giữ được đối phương!
May mà, cơ hội vẫn xuất hiện.
Khi hắn chĩa súng thẳng vào đầu Cường Tử, gã thậm chí còn dự đoán đến cảnh tượng đầu bị bắn vỡ máu thịt văng tung toé. Điều này làm cho gã có cảm giác phấn khích trước nay chưa từng có! Một cậu thiếu niên thiên tài, một cậu thiếu niên kỳ quái, chuẩn bị nộp mạng dưới khẩu súng của gã!
Nhưng đáng tiếc, cậu thiếu niên này không ngờ giống như cảm thấy được điều sẽ xảy đến né sang một bên!
Thôi Triết Hãn tâm trạng hoi nóng nảy một hồi sau đó nhanh chóng ổn định lại. Gã biết rõ chỗ dựa duy nhất của Cường Tử là cánh rừng đào diện tích rất nhỏ kia, dù cho thằng Cường không ra khỏi rừng cây, chỉ cần cho gã một chút thời gian, dù chỉ là cơ hội vỏn vẹn vừa đúng một giây, gã cũng tin mình sẽ không thất thủ lần nữa!
Cường Tử không còn đường nào để chạy!
Rừng cây vẫn là quá nhỏ, Cường Tử bay trên những thân cây gần mười phút, chạy đi chạy lại ba vòng trong rừng cây, hắn đã cảm nhận được họng súng của đối phương đang chĩa vào đầu nó, chỉ đợi thời cơ một phát súng kết thúc đời mình
Hắn không muốn chết, ai cũng không muốn chết. Nhưng bây giờ vận mệnh không nằm trong tay Cường Tử, mà là ở trong tay đối phương. Mặc dù Cường Tử có thực lực có thể so được với cao thủ Địa Bảng, có tốc độ tự cho rằng mình hơn người, làm gì được một tay bắn tỉa không cho đối thủ có cơ hội trả đòn ở trong bóng tối kia, điều này khiến cho Cường thấy sợ hãi và ức chế trước đây chưa từng có.
Nếu cứ thế này mà chết, mới là chết không nhắm mắt.
Cường Tử ngẫm nghĩ.
Đầu óc của hắn không ngừng chuyển động thật mau, nghĩ làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình thế nguy hiểm này?
Khi hắn vừa phân tâm, đột nhiên bị sẩy chân, thân thể mất kiểm soát ngã chúi về phía trước hai bước. Lẽ ra tình huống này không thể xảy ra, hoàn toàn là bởi vì phân tâm mới tạo thành sơ hở. Cường Tử đang ở bên rìa rừng cây, trong hai bước hắn không khống chế được thân hình, vừa vặn lộ cơ thể hắn đúng tầm ngắm của súng bắn tỉa.
Khoé môi của Thôi Triết Hãn khẽ nhếch lên, chính là bây giờ!
Tiếng súng vang lên!
Pằng
Một viên đạn xoay tròn bắn ra khỏi họng súng, sau khi cắt phá không khí đột nhiên xuất hiện! Giống như xé rách không gian, đây là khoảnh khắc của sự vĩnh cửu.
Viên đạn bay xuyên thẳng vào kính ngắm bắn của Thôi Triết Hãn, bắn vào mắt phải của hắn, sau đó chui vào trong đầu vọt ra đằng sau.
/314
|